Nói chuyện không hợp ý, Chu Sùng Dục không muốn tiếp tục tán gẫu với Khổng Hạ Di nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ai đó giậm chân bật đèn âm thanh. Chu Sùng Dục đóng lồng thỏ, xoay người đi đến trước cửa.
Khóa cửa xoay nửa vòng, Lương Trì mở cửa đi vào, trên đầu trên người còn dính nước mưa ở bên ngoài.
Anh cúi đầu thay giày, tay cầm cái túi, nhìn thấy Chu Sùng Dục bèn đưa túi đến trước mặt cậu lắc qua lắc lại, vẻ mặt trở nên dịu dàng: “Tôi đi mua chút đồ ăn, trong nhà không còn gì cả. Đường hơi khó đi nên chậm một lúc…”
Chu Sùng Dục không nói gì, chỉ nhận lấy túi nhìn lướt qua đồ ăn vặt đủ mọi màu sắc bên trong, vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với anh thế nào về hiện trạng trong nhà.
Thấy cậu có chuyện trong lòng, Lương Trì nhanh chóng nhận ra gì đó, vô tình ngẩng đầu lên, liếc mắt đã thấy khách quý trong phòng khách.
“Hạ Di?” Anh sững sờ chốc lát, trong mắt hiện lên một chút phức tạp không dễ phát hiện.
Khổng Hạ Di sờ mái tóc ẩm bên tai, khép áo choàng chậm rãi đi tới, chuẩn bị nói lại lý do vừa rồi, “Tôi lái xe đi ngang qua…”
Ai ngờ Lương Trì hoàn toàn không nghe cô nói chuyện, quay mặt đi, câu chuyện rơi xuống người Chu Sùng Dục.
“Đi sấy khô tóc, đừng để bị cảm.” Anh tiện tay khều đuôi tóc hơi ẩm của cậu thanh niên, hất cằm về phía nhà vệ sinh.
Chu Sùng Dục sững sờ, cúi đầu liếc Khổng Hạ Di qua khóe mắt, lại liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745287/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.