🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cánh cửa kính mờ bị Lương Trì chậm rãi đẩy ra, trong nhà vệ sinh, Chu Sùng Dục đứng nghiêng người, hai tay vòng ra sau lưng cố gắng mở khóa kéo chỉ kéo đến nửa người.

Không mở được khóa kéo sẽ không cởi được váy.

Cậu càng hoảng loạn càng không có cách, khóa kéo như bị hàn chết, không nhúc nhích tí nào.

Trái ngược, dây đeo vai đã hoàn toàn trượt xuống trong lúc cậu giãy giụa, để lộ làn da trơn bóng một cách kín đáo lại giấu giếm, khiến người ta thậm chí không dám nhìn thêm.

Trên mặt đất có nước, cậu để chân trần bước đi loạn xạ, hơi không vững.

Lương Trì vội vàng bước dài đi qua, dùng một tay giữ chặt cánh tay cậu, tay kia đặt lên vai cậu hơi dùng lực để cậu quay lưng về phía mình.

“Đừng nóng vội, đứng im.”

Giọng người đàn ông vững vàng như cây kim trấn biển, chỉ vài chữ ngắn ngủi đã có thể khiến Chu Sùng Dục bình tĩnh lại.

Cố định váy bằng tay, Lương Trì nắm lấy khóa kéo chậm rãi kéo xuống. Ban đầu vẫn hơi rít, sau đó thì mượt, nhanh chóng kéo từ thắt lưng căng thẳng đến tận khe mông.

Vị trí đặc biệt, hai người đều hơi đỏ mặt.

Nhất là Chu Sùng Dục, tai đã khác màu với cơ thể, đỏ đến mức nhỏ máu.

Lương Trì nhẹ nhàng tuột chiếc váy lụa màu xanh lá đậm ra giúp cậu, liếc nhìn tấm lưng mỏng nhưng mượt mà và bờ mông cong vểnh của cậu thanh niên, ngay lập tức hờ hững cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Quay lại.”

Sau khi do dự một lát, mấy giây sau Chu Sùng Dục mới nghe lời làm theo, hơi câu nệ dùng hai tay bám chặt vai anh.

Lương Trì cúi người, kiên nhẫn chờ cậu bước một chân ra, sau đó bước chân còn lại, cuối cùng đứng thẳng người, xem như giúp cậu cởi hẳn váy ra.

Không có quần áo che chắn, Chu Sùng Dục trần như nhộng đứng trước mặt Lương Trì, một vài bí mật nhỏ cũng không thể che giấu.

“Đừng, tạm thời đừng lấy đi…”

Cậu rụt vai, dùng một tay che người, vốn định dùng váy che nhưng không ngờ Lương Trì nhanh nhẹn đã tiện tay đặt váy lên kệ bên cạnh.

Trong đầu Chu Sùng Dục chỉ còn suy nghĩ không thể để anh nhìn thấy, mặt nóng bừng. Tạm thời không nghĩ ra cách nào khác, cậu chỉ có thể túm góc áo hai bên hông Lương Trì, mặt đối mặt dán chặt vào nhau.

Như vậy Lương Trì thực sự không nhìn thấy cậu.

Nhưng khoảng cách gần hơn, Chu Sùng Dục mới muộn màng nhận ra bầu không khí bắt đầu trở nên dinh dính và mập mờ.

Cậu đi không được mà ở lại cũng không xong, ngược lại trở thành tình huống lúng túng đâm lao phải theo lao, cánh tay nắm chặt bên hông Lương Trì ngày càng cứng.

Bị cậu bất ngờ va vào ngực như vậy, trái tim Lương Trì hẫng nửa nhịp, sau đó mới dần khôi phục lý trí.

Chu Sùng Dục kề sát anh quá, cho dù cách một lớp quần áo cũng có thể mơ hồ cảm nhận được.

Người nhạy cảm như Lương Trì đã phát hiện ra điều khác thường khi cởi váy giúp cậu. Anh cũng không cảm thấy gì, dù sao lúc bằng tuổi Chu Sùng Dục, bản thân anh cũng có thể có phản ứng khi bị kí.ch th.ích nhỏ.

“Tôi ra ngoài trước, cậu tự xử lý nhé?” Lương Trì im lặng đứng đó, hơi nghiêng đầu, mũi khẽ cọ qua tóc đối phương.

“Không cần.” Chu Sùng Dục cúi đầu rất sâu, giọng nhỏ đến mức sắp không nghe được, lẩm bẩm không rõ: “Một… Một lát nữa sẽ hạ xuống.”

Lương Trì nghe vậy không khỏi bật cười. Vốn muốn nói Chu Sùng Dục là ninja, nhưng nghĩ lại, hai người họ ôm nhau như vậy, không biết đang thử thách sức chịu đựng của ai.

“Cứ đứng chờ thế này à?” Anh dùng lưỡi đẩy má trong một cái, hơi thở nặng hơn.

“…Ừm.” Cậu thanh niên trong ngực khàn giọng đáp một tiếng, nói xong vẫn cúi mặt xuống, mái tóc cọ qua cọ lại lên cổ anh khiến Lương Trì chỉ có thể chịu ngứa.

Chu Sùng Dục như vậy Lương Trì lại mềm lòng, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm bừa chủ đề tán gẫu để giết thời gian.

“Cậu không định giải thích với tôi về cái váy này à.” Lương Trì quay đầu nhìn kệ bên cạnh, trong mắt như giấu một ngọn núi băng im lặng.

Dáng vẻ cậu thanh niên vụng về không cởi được váy lại hiện lên trước mắt. Rất kỳ lạ, Lương Trì luôn không có sở thích đặc biệt về phương diện này, Chu Sùng Dục mặc váy cũng không được xem là đẹp, thậm chí hơi kỳ lạ. Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng anh luôn bồn chồn không ngừng.

Nhắc đến chuyện này Chu Sùng Dục vừa thẹn vừa giận, bĩu môi mới lẩm bẩm: “Chỉ muốn mặc thử, kết quả đúng lúc bị anh đi vào nhìn thấy…”

Lương Trì nghe giọng điệu ấm ức của cậu lại muốn cười, tất cả cảm xúc mềm mại tích tụ lại biến thành sự phức tạp khó nói nên lời.

“Vậy tại sao… Đột nhiên muốn mặc váy.” Anh hỏi thử.

“Khổng… Chị kia.” Chu Sùng Dục nói đứt quãng, mỗi chữ thốt ra đều phải suy nghĩ một lát, sắp xếp ngôn ngữ, cố gắng miêu tả rõ suy nghĩ của mình.

“Chị ấy mặc trông rất đẹp, người cũng đẹp, rất quyến rũ.” Cậu nhìn đôi chân trần của mình, im lặng hồi lâu mới cô đơn nói: “Tôi, không giống chị ấy.”

Nói bóng gió là giống chị ấy thì tốt.

Phụ nữ sinh ra có vóc dáng đẹp, có sự gợi cảm trời sinh khiến đàn ông si mê. Mặc váy vào có thể giống cô hơn, có lẽ cũng có thể… khiến Lương Trì thích thêm một chút.

Nhưng có lẽ Chu Sùng Dục sẽ không bao giờ nói ra nửa câu sau.

Dường như hiểu được ý trong lời nói của cậu, Lương Trì im lặng một lúc, lẳng lặng chớp đôi mắt sâu thẳm kia.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi duỗi một tay ra, đặt lên trán Chu Sùng Dục vuốt tóc giúp cậu.

“Cô ấy thực sự rất đẹp, nhưng lý do được người khác thích cũng không chỉ có ngoại hình.” Động tác của anh rất nhẹ, nói xong dừng một lát, cúi đầu tìm mắt đối phương.

“Dục à, cậu không bao giờ phải giống ai.”

Lương Trì vén lọn tóc che trước mắt Chu Sùng Dục, tông giọng nhẹ nhàng chậm rãi, nói rất nghiêm túc: “Cứ là chính mình thôi.”

Mơ hồ bị những lời nói của anh thuyết phục, Chu Sùng Dục ngước mắt lên, yếu ớt trả lời: “Thật không.”

Lương Trì nghe vậy trong mắt bỗng nở nụ cười ranh mãnh, mím môi gật đầu, nhìn vào mặt mày trong trẻo mà vô hại của cậu thanh niên, chậm rãi nói: “Mặc dù cậu gầy như que củi, cũng không có dáng, dạo này hình như còn đen hơn…”

“Đó là do huấn luyện quân sự phơi nắng.” Chu Sùng Dục lập tức biến thành con cá nóc, chớp mắt đã quên luôn trạng thái ngượng ngùng vừa rồi, nhíu mày dùng lời lẽ nghiêm túc phản bác: “Sau này chắc chắn vẫn có thể trắng lại.”

Thấy cậu lại khôi phục sức sống, có vẻ Lương Trì rất hài lòng, miễn cưỡng thu lại những ý nghĩ xấu vào bụng, cười an ủi: “Ừm, xem như vậy đi.”

Lúc này Chu Sùng Dục mới thôi, chớp mắt mấy cái lại cúi đầu, tiếp tục túm áo người ta không buông tay.

Trong nhà vệ sinh toàn hơi ẩm, lại không thông gió, ở lâu khó tránh khỏi hơi ngột ngạt.

Lương Trì mặt đối mặt dán chặt vào Chu Sùng Dục, vẫn không cảm nhận được bất kỳ thay đổi nào. Ngược lại là bản thân anh bị Chu Sùng Dục cọ qua cọ lại hơi không chịu được.

“Dục ơi, mười phút rồi.” Anh nghiêng đầu bất đắc dĩ nói. Mặc dù hơi nói quá, nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa với cậu, mười phút chắc chắn là chuyện sớm hay muộn.

“Chờ thêm lúc nữa.” Chu Sùng Dục ồm ồm nói, ánh mắt trộm liếc xuống dưới, tai lại bắt đầu đỏ lên: “Tôi cũng, không khống chế được nó.”

“Cần tôi giúp không?” Trái cổ trượt lên xuống một cái, Lương Trì hơi ngẩng đầu, nuốt nước miếng mới dằn lại sự bồn chồn trong người.

Anh không có ý định chờ nữa, nếu cứ tiếp tục chờ thì người khó chịu sẽ là anh.

Đồ quỷ sứ Chu Sùng Dục này nói gì mà ghen tị với phụ nữ mặc váy xinh đẹp. Thật ra bản thân cậu mới là người giày vò người khác nhất nhưng không tự biết.

“Hả?” Nghe thấy những lời anh vừa nói, Chu Sùng Dục ngẩng đầu chậm nửa nhịp, hình như vẫn chưa hiểu rõ anh có ý gì.

Một suy nghĩ xấu hổ vừa lóe lên trong đầu, cơ thể đã không bị khống chế bay lên. Khi phản ứng lại, Chu Sùng Dục đã bị Lương Trì vác trên vai.

“Lương, Lương Trì?” Cậu hoảng hối gọi tên Lương Trì, duỗi tay túm áo sau lưng anh, mặt ngày càng đỏ hơn vì máu chảy ngược.

Tiếc là phản kháng vô dụng, Lương Trì như quyết tâm muốn trêu đùa cậu. Chỉ vài bước đã đưa cậu đến phòng khách, đặt vững vàng xuống ghế sofa.

Tách chân của cậu ra, Lương Trì nửa quỳ trên thảm, duỗi bàn tay khớp xương rõ ràng của anh ra.

“Anh đừng, đừng nhìn.” Chu Sùng Dục đỏ mặt muốn tránh, rõ ràng vẫn chưa thể quen với tình huống đối mặt thẳng thắn này.

Thấy cậu hơi kháng cự, Lương Trì suy nghĩ chốc lát, đổi sang giọng trịnh trọng hơn, hỏi từng chữ: “Dục, muốn hay không muốn.”

Câu hỏi này khiến Chu Sùng Dục hơi hoang mang.

Cậu mất tự nhiên ngồi lùi ra sau, ánh mắt xoay một vòng trên người Lương Trì, cuối cùng rơi trên bàn tay anh.

Bàn tay chơi đàn piano, thon dài và trắng nõn, mu bàn tay nổi gân xanh.

Từng có lúc, vào đêm khuya không có ai nhìn thấy, Chu Sùng Dục đã mơ thấy bàn tay kia, tưởng tượng cảm giác được nó chạm vào.

Đây là một điều kiện khiến người ta không thể từ chối, thấy Lương Trì vẫn im lặng chờ cậu trả lời, Chu Sùng Dục đành phải cúi đầu, trả lời bằng giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “… Ừm.”

Lúc này Lương Trì mới dùng tay giữ chân cậu, nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu ngồi im, eo đừng trốn tránh.”

Chu Sùng Dục căng thẳng cắ.n môi dưới, không nhịn được nhắm mắt, cơ thể không bị khống chế ngửa ra sau.

Lương Trì thực sự rất giỏi nắm bắt cảm xúc của người khác, rõ ràng đang làm một chuyện thân mật, cảm giác lại giống như đang câu cá. Nếu dây lỏng quá sẽ kéo căng, dây căng quá cũng sẽ nới lỏng ra.

Chu Sùng Dục không hề có kinh nghiệm, chỉ có thể bị anh dẫn đi, lẩm bẩm cầu xin cũng vô dụng, cuối cùng vành mắt đỏ một mảng.

Sau khi kết thúc, Chu Sùng Dục bò dậy nhìn Lương Trì rút giấy trong hộp khăn giấy trên bàn trà, lau sạch tay và người, lại rút tờ khác lau mặt.

Chu Sùng Dục lén liếc nhìn eo bụng anh, trong lòng hơi áy náy, định kéo lưng quần anh: “Tôi, tôi cũng giúp anh…”

“Không cần.” Lương Trì đứng dậy, lắc đầu với cậu. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu lại không nhịn được ném cục giấy vào đầu cậu, cười nhạt nói: “Tôi tự làm được.”

Nói đoạn anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cạch, khóa trái ở bên trong.

Mặt vẫn đỏ như lúc nãy, Chu Sùng Dục co ro trên ghế sofa, toàn thân mềm nhũn không có sức.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.