🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau đó Lương Trì tắm nước lạnh mới bình thường lại, tắm rửa sạch sẽ, lại bỏ cái váy kia vào máy giặt, bận rộn hồi lâu đã rất khuya.

Tắm rửa xong, anh tìm một nến thơm hỗ trợ giấc ngủ trong ngăn tủ.

Dựa theo lịch làm việc ban đầu của anh, sau buổi biểu diễn hôm nay, đáng lẽ anh sẽ theo mọi người trong đoàn đến một quận khác ở trong khách sạn khác. Như vậy buổi biểu diễn sáng mai sẽ không cần vội vã, thức dậy ăn sáng xong là có thể bắt đầu làm việc.

Bây giờ anh thay đổi kế hoạch về nhà, nhất định phải dậy sớm mỗi ngày. Dù bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, anh cũng phải ép mình nghỉ ngơi sớm.

Ra khỏi nhà vệ sinh, phòng khách đã không còn ai.

Lương Trì tưởng Chu Sùng Dục lên tầng đi ngủ nên cố ý bước đi nhẹ.

Rón rén bước lên bậc thang, kết quả vừa rẽ vào đầu bậc thang anh thấy Chu Sùng Dục đã trải hai cái chăn đệm ở hành lang tầng hai, đang chổng mông lên nhét từng góc ga giường lộ ra ngoài xuống dưới đệm.

Lương Trì hứng thú quan sát cậu một lúc, dựa vào lan can khẽ hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hình như bị giọng nói đột ngột của anh làm giật mình, Chu Sùng Dục sững sờ một lát mới quay đầu, vẻ mặt hơi tránh né: “Trải… Trải giường.”

Cậu vừa nói vừa ngước mắt nhìn Lương Trì, chỉ nhìn vài lần đã cúi đầu xuống, cái tai khó khăn lắm mới khôi phục bình thường lại bắt đầu nóng lên.

Sau vài giây im lặng, Chu Sùng Dục mới cầm gối ấp úng nói: “Buổi tối, tôi ngủ ở đây.”

Lương Trì nghe vậy nhướng mày, cố ý trêu cậu: “Sao lần này không năn nỉ ỉ ôi đòi ngủ giường của tôi nữa.”

“Tôi đâu có.” Chu Sùng Dục uể oải cụp mắt, bẻ ngón tay cãi lại: “Tôi chỉ, sợ tôi lại…”

Giọng cậu yếu ớt, xấu hổ nói tiếp.

Kí.ch th.ích lúc nãy quá mạnh, nếu bây giờ còn muốn cậu chen chúc trên một cái giường nhỏ với Lương Trì, cậu sợ có lẽ cả đêm khỏi cần ngủ nữa.

“Phòng khách dưới tầng không rộng hơn chỗ này à?”

Lương Trì đi tới đứng trước mặt cậu, duỗi tay đẩy nhẹ đầu cậu một cái: “Nhất định phải trải giường ở lối đi, trông đáng thương thế này cứ như tôi bắt nạt cậu.”

Chu Sùng Dục lại liếc anh một cái qua khóe mắt, bĩu môi nói: “Rèm cửa bên dưới mỏng, lọt sáng, tôi không ngủ được.”

Lương Trì nghẹn họng: “Vậy căn phòng ban đầu cậu ngủ…”

“Hết chỗ rồi, đồ đạc chất đống nhiều lắm.” Chu Sùng Dục đã học được cách cướp lời.

Lương Trì bất đắc dĩ nhìn xung quanh một lượt, khẽ thở dài một tiếng, dùng chân đá sau lưng cậu: “Vậy chuyển chăn đệm của cậu vào phòng tôi, cậu chắn đường như thế, ban đêm tôi dậy sẽ giẫm lên cậu.”

Lần này Chu Sùng Dục không nói gì, do dự một lát vẫn đứng lên, chậm rãi túm hai góc đệm, chuyển giường tạm thời của cậu đến khoảng đất trống bên giường Lương Trì.

Lương Trì không để ý tới cậu nữa, đốt nến thơm hỗ trợ giấc ngủ, tắt đèn đầu giường, một mình nằm xuống giường.

Trong phòng chỉ có ánh sáng của nến thơm, tia sáng rất tối, rất có không khí của ban đêm.

Sau khi xếp lại chăn gối, Chu Sùng Dục ôm chân ngồi ở góc tường, lẳng lặng trộm nhìn người trên giường, hai má bất giác lại bắt đầu nóng lên.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, một cảm giác không chân thật luôn quanh quẩn trong lòng.

Hồi cấp ba học nội trú, các bạn nam cùng ký túc xá luôn thích nói vài chủ đề xấu hổ vào buổi tối, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ nhau một hai lần để kí.ch th.ích.

Chu Sùng Dục chưa bao giờ tham gia vào trò chơi của họ, cũng chưa từng thử thân mật như vậy với ai. Hôn hoặc nhờ người khác giải tỏa giúp cũng thế, đã từng là một chuyện xa lạ hoang đường đối với cậu.

Lần này sau khi làm chuyện xấu với Lương Trì, có xấu hổ nhưng trong lòng rầu rĩ nhiều hơn.

Cậu quá sợ, sợ mình cũng giống như Khổng Hạ Di, bị Lương Trì đuổi ra khỏi nhà vì vượt quá giới hạn. Cậu không biết giới hạn của Lương Trì đối với mình ở đâu, vì vậy mỗi bước tiến về phía trước đều như cẩn thận thăm dò.

Chu Sùng Dục không muốn tiến lên nữa, có thể duy trì khoảng cách hiện tại với Lương Trì, cậu đã thỏa mãn rồi.

Chu Sùng Dục ôm đầu gối im lặng nghĩ như vậy, rồi nằm xuống, đắp chăn lên, nghiêng đầu trên gối.

Hình như người trên giường cũng không buồn ngủ, trở mình từ trạng thái nằm ngửa, quay đầu sang lẳng lặng nhìn cậu.

Có cảm xúc bịn rịn nào đó đang im lặng sinh trưởng trong đêm yên tĩnh này. Hai người nhìn nhau mấy giây trong ánh sáng tối tăm, đều không kìm lòng được mà cùng lên tiếng.

Chu Sùng Dục: “Anh…”

Lương Trì: “Ngày mai…”

Chu Sùng Dục chớp đôi mắt đen láy, dừng một lát lập tức hỏi: “Ngày mai làm sao.”

Lương Trì lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu, giọng rất trầm, “Sáng mai tôi còn một buổi biểu diễn cuối cùng, diễn xong sẽ rảnh.”

“À.” Chu Sùng Dục cúi đầu túm sợi dây trên vỏ gối, suy nghĩ một lát lại ngước mắt mờ mịt hỏi: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì.”

Lương Trì nghẹn họng, im lặng một lúc lâu. Sau đó anh lấy điện thoại dưới gối ra, bắt đầu gõ chữ.

Chu Sùng Dục vốn không hiểu anh đang làm gì, cho đến khi điện thoại bên cạnh rung hai lần. Cậu cầm lên nhìn mới phản ứng được dụng ý trong câu nói vừa rồi của Lương Trì.

Chỉ thấy lịch sử trò chuyện của hai người vẫn dừng lại ở tin nhắn cậu gửi đêm đó: “Ngày mai, anh có về không, tôi muốn ra ngoài đi chơi.”

Cậu nghe đề nghị của Khương Di, tìm bừa một cái cớ bắt chuyện với Lương Trì, vẫn chưa nghĩ xem muốn đi đâu. Hôm qua chưa nhận được trả lời của Lương Trì, cậu đã quên luôn chuyện này.

Vừa rồi Lương Trì đã trả lời cậu hai câu…

“Ngày mai biểu diễn xong tôi có thời gian.”

“Cậu muốn đi dạo nữa không, tôi có thể đi cùng cậu.”

Không ngờ anh vẫn nhớ chuyện này, Chu Sùng Dục cầm điện thoại, không biết nên trả lời như thế nào.

Một lúc sau cậu mới gõ một chữ “Ừ” và gửi đi.

Người trên giường xem xong đặt điện thoại xuống, híp mắt cười với cậu, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngủ sớm đi, ngày mai biểu diễn xong tôi sẽ đến tìm cậu.”

Chu Sùng Dục hơi luống cuống, gật đầu rồi xoay người lại, ngại tiếp tục nhìn anh.

Đêm đã khuya.

Sự im lặng khó ngủ ẩn núp trong không khí.

Chu Sùng Dục quay lưng lại, lén trùm chăn qua mặt, đọc đi đọc lại hai tin nhắn kia nhiều lần, trái tim xao động hồi lâu mới chậm rãi lắng lại.

Ngày hôm sau Lương Trì đặt đồng hồ báo thức rất sớm, chưa đến bảy giờ đã ra ngoài.

Lúc anh chuẩn bị đi, Chu Sùng Dục vẫn đang ngủ say. Không biết là lạnh hay mơ thấy ác mộng gì, cậu nhắm mắt cuộn tròn người lại, đáng thương co ro ở chân tường.

Lương Trì đành đắp thêm một lớp chăn cho cậu, trước khi đi còn không kìm lòng được xoa nhẹ đầu cậu.

Lái xe đến nhà hát ở phía nam thành phố, đến nơi ăn tạm miếng điểm tâm, sau đó nắm chặt thời gian thay quần áo trang điểm.

Diễn xong gần đến giữa trưa, chuyến lưu diễn kéo dài một tuần cuối cùng cũng kết thúc. Hầu hết các đồng nghiệp như trút được gánh nặng, hẹn nhau ăn cơm.

Lương Trì gửi tin nhắn cho Chu Sùng Dục trước, sau đó cầm chiếc váy hôm qua giặt sạch đến phòng trang điểm bên cạnh. Vừa bước vào hành lang đã nghe thấy tiếng chúc mừng vui vẻ bên trong.

Đưa túi giấy đựng váy cho trợ lý đứng ở cửa, Lương Trì vốn định cứ thế rời đi, lại bị Khổng Hạ Di sau lưng gọi lại.

“Master Lương…” Cô cầm ly đế cao trong tay, nghiêng người dựa vào khung cửa, “Đến cũng đến rồi, không uống ly rượu tiễn biệt tôi rồi mới đi à?”

Nghe thấy giọng nói, Lương Trì quay đầu lại, liếc mắt nhìn tháp Champagne xếp cao trong phòng, theo phép lịch sự vẫn đi tới cầm một ly, quay lại trước mặt Khổng Hạ Di cụng ly với cô.

“Sắp đi à?” Anh thuận miệng hỏi.

“Đúng rồi.” Khổng Hạ Di tao nhã vuốt tóc, “Vé máy bay đoàn đặt trước sẽ xuất phát vào sáng ngày kia.”

Lương Trì cười nhạt một tiếng, chạm ly với cô rồi uống: “Thuận buồm xuôi gió.”

Khổng Hạ Di cong khóe môi không nói gì. Thật ra cô đến Lâm Giang cũng không phải chuyện xấu, xem như một lần thăng cấp nho nhỏ. Các nhạc công nữ khác trong đoàn còn rất ghen tị.

“Vẫn phải cảm ơn Master Lương đã cho tôi cơ hội tốt như vậy.” Im lặng một lúc, cô mới như thoải mái, ngửa đầu uống cạn Champagne trong ly.

Vốn định nói với Lương Trì thêm hai câu, nhưng điện thoại trong túi anh lại vang lên. Anh cầm lấy nhìn hiển thị cuộc gọi đến, vội vàng chỉ ngoài cửa.

“Chờ một lát.” Lương Trì lui ra một chỗ yên tĩnh bên ngoài nghe điện thoại, nói cười với người ở đầu bên kia, mắt cong thành hai vòng cung.

Khổng Hạ Di vẫn dựa ở đó, nhìn chằm chằm anh một cách hứng thú.

Cô chưa từng thấy dáng vẻ hoạt bát như vậy của Lương Trì. Trước kia cô chỉ cảm thấy khí chất của anh tốt, đối xử với ai cũng lịch sự, khiêm tốn. Nhưng thật ra sau khi tiếp xúc sẽ phát hiện vẻ ngoài hiền hòa của Lương Trì chỉ là màu sắc tự vệ hờ hững của anh với người khác.

Anh đối xử với ai cũng quá tốt, tốt đến mức không mảy may có cảm giác thân thiết.

Trước hôm nay, Khổng Hạ Di rất khó tưởng tượng dáng vẻ khi anh đối xử với người yêu. Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt anh khi gọi điện thoại, cô đột nhiên nghĩ, nếu Lương Trì yêu đương chắc sẽ thể hiện một mặt “xấu” mà ngày thường không hay có.

Nhưng tiếc rằng, sự độc nhất vô nhị của Lương Trì chưa bao giờ giấu đi cho cô xem.

Không lâu sau, Lương Trì nhanh chóng cúp điện thoại, hình như định đi tới nói tạm biệt.

Khổng Hạ Di lại lấy một ly rượu mới, tự uống, ánh mắt đã hơi tan rã.

“Tôi đoán, lại là cậu em trai trong nhà anh đúng không?” Sau khi người đi đến trước mặt, cô mới mím môi nở nụ cười, dừng một lát lại nhướng mày trêu chọc: “Nói thật, tình cảm anh dành cho cậu ấy không bình thường lắm thì phải?”

Lương Trì nghe vậy líu lưỡi, từ chối cho ý kiến.

Thấy anh không có gì để phản bác, Khổng Hạ Di đã hiểu rõ. Không biết tại sao, cảm giác thất bại khi bị anh từ chối hơi dịu đi đôi chút.

Mấy giây sau, cô mới cười một tiếng: “Đã tự nguyện làm một lãng tử cô độc thì nên bớt dính vào mấy chuyện tình yêu vi diệu này. Master Lương, anh không hiểu, cảm giác rung động với ai đó thực sự giày vò…”

Cô lẩm bẩm một đống những lời khó hiểu, nói xong lời cuối cùng ngay cả bản thân cô cũng không biết đang nói Lương Trì hay là nói chính mình.

Lương Trì im lặng nghe, hồi lâu không đáp lại chữ nào.

Thực sự không hỏi ra được gì, Khổng Hạ Di nhàm chán xua tay với anh: “Xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong cô đi vào cảnh xã giao sôi nổi trong phòng, chỉ để lại một bóng lưng váy xanh xinh đẹp, thướt tha lại đa tình.

Lẳng lặng đứng tại chỗ một lúc, Lương Trì cụp mắt xuống, dần thu lại vẻ sâm thẳm trong ánh mắt, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Để Lương Trì lái xe về nhà đón mình hơi xa. Chu Sùng Dục cố ý ra ngoài trước nửa tiếng, tự bắt xe đến trạm xe buýt ở trung tâm thành phố chờ anh.

Sau khi gọi điện báo vị trí của mình, không lâu sau Lương Trì đã lái xe tới, trên xe hỏi cậu muốn đi đâu.

Chu Sùng Dục cũng không biết, tạm thời hỏi ý kiến Khương Di. Đối phương giới thiệu cho cậu tìm một trung tâm thương mại đông vui, như vậy ăn cơm hay mua đồ đều tiện.

Thấy Chu Sùng Dục không biết đi đâu, Lương Trì tự chủ trương, dẫn cậu đến một trung tâm thương mại khá yên tĩnh gần đó.

Thật ra dù Chu Sùng Dục không chủ động nhắc chuyện đi dạo, Lương Trì cũng đã có ý định dẫn cậu ra ngoài mua quần áo mùa đông.

Gần đây thời tiết dần trở lạnh, Chu Sùng Dục vẫn mặc đi mặc lại quần áo cũ. Trước đó anh cậu cũng mua quần áo mới cho cậu, nhưng không biết cậu không thích hay vì lý do gì, vẫn không thấy cậu mặc.

Đã là sinh viên đại học rồi, suốt ngày mặc đồ cũ rách cũng không được. Lương Trì muốn trực tiếp dẫn cậu ra ngoài để cậu tự chọn.

Hai người tìm một nhà hàng ăn cơm, sau khi ăn xong thì đi dạo từng cửa hàng trong trung tâm thương mại.

Có vẻ như Chu Sùng Dục rất kén chọn quần áo, chỉ vừa ý cùng một kiểu dáng.

Áo khoác phải có mũ, hai bên phải có túi, chỉ cần màu đậm, những cái khác có thêm họa tiết dư thừa đều không cần. Quần phải rộng, ống đứng, lớp trong cũng phải là màu trơn, không thể có họa tiết dù chỉ một tí.

Mặt khác còn đi qua một cửa hàng chuyên đồ lót nam, Lương Trì muốn vào xem, kết quả bị Chu Sùng Dục đỏ mặt kéo đi thật xa mới buông tay.

Sau khi mua xong, mặc dù khá nhiều chiến lợi phẩm nhưng thật ra nhìn cũng không khác gì mấy bộ đồ cũ của Chu Sùng Dục, khiến người ta không hề có cảm giác thỏa mãn khi mua sắm.

Mua xong xách túi đi ra ngoài, cũng không còn sớm nữa.

Bên ngoài có một cửa hàng bán búp bê thạch cao tô màu gần lối vào, khá đông người, có phụ huynh dẫn con tới, cũng có các cặp đôi đến hẹn hò giết thời gian.

Từ khi vào cửa lúc giữa trưa, Chu Sùng Dục đã nhìn chằm chằm cửa hàng đó. Giờ chuẩn bị đi rồi, đi ngang qua kệ bày búp bê trước cửa hàng, cậu vẫn xoay cổ nhìn không chớp mắt.

“Cậu muốn vẽ cái này à.” Lương Trì dừng lại, chuyển cái túi trong tay phải sang tay trái, chỉ chỉ cửa hàng.

“Tốn thời gian lắm.” Chu Sùng Dục suy nghĩ, mặc dù rất muốn chơi nhưng vẫn lắc đầu: “Hơn nữa, hơi đông người.”

Biết cậu sợ chậm trễ quá nhiều thời gian của mình, Lương Trì liếc nhìn đồng hồ, nói với cậu: “Cũng chưa muộn, ngày mai tôi nghỉ, tối nay về cũng không sao.”

Nói đoạn, Lương Trì đi đến cửa hàng, cúi người nhìn búp bê thạch cao trên kệ, vẫy tay ra hiệu: “Ông chủ, tôi lấy hai con.” Sau đó quay đầu liếc nhìn Chu Sùng Dục: “Cậu muốn hình nào, tự đến chọn đi.”

Chu Sùng Dục sững sờ một lát, chậm nửa nhịp đi tới, bên cạnh còn có một cặp đôi nhìn như sinh viên đang chọn búp bê.

Chàng trai muốn Stitch, cô gái muốn mèo Kitty. Nghe thấy giọng nũng nịu của cô gái với bạn trai, Chu Sùng Dục hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống thấp nhất.

Chọn hồi lâu, cuối cùng chọn một cặp thỏ tinh xảo trong một đống thạch cao có hình dạng và kích thước khác nhau.

Sau khi cậu chọn xong, Lương Trì đã chào hỏi ông chủ, sắp xếp chỗ ngồi cho họ ở nơi ít người nhất.

Trả tiền, nhận thuốc màu, hai người ngồi song song trước cái bàn nhỏ.

“Cho cậu vẽ hết đấy, tôi không biết.” Nhìn chằm chằm đống thuốc màu nghiên cứu một lúc như có điều suy nghĩ, Lương Trì tự nhận không có năng khiếu mỹ thuật, hơi nhức đầu bóp ấn đường.

Chu Sùng Dục bên cạnh anh tự xắn tay áo lên, thành thạo trộn thuốc màu với nước.

“Vậy anh chỉ mua một cái là được mà.” Cậu bĩu môi nói, khóe mắt cụp xuống, trong lòng hơi mất mát không giải thích được.

Vừa thấy Chu Sùng Dục có dấu hiệu sắp bắt đầu cáu kỉnh, Lương Trì bất đắc dĩ xòe tay nhún vai, do dự một lát vẫn mặc chiếc tạp dề màu hồng chủ quán đưa cho.

“Tôi tham gia là chính thôi.” Anh cầm lấy bút, điệu bộ có phần khắc khổ học tập, quay lưng đi bắt đầu sáng tác.

Chu Sùng Dục không buồn để ý tới anh, tự đắm chìm trong tác phẩm của mình, tập trung tô màu cho tai thỏ.

Mãi đến nửa tiếng sau, Lương Trì đẩy “tác phẩm lớn” của anh tới, chống đầu uể oải nói: “Tôi đã cố hết sức.”

Chu Sùng Dục ngước mắt nhìn, khóe miệng không kiềm chế được, hiếm thấy nhếch lên một độ cong rất nhỏ.

Có thể nhìn ra Lương Trì đã nghiêm túc thiết kế, tiếc là pha màu không đủ tiêu chuẩn, tô cũng lộn xộn. Tổng thể phối hợp tạm ổn, nhưng trong mắt Chu Sùng Dục chỉ miễn cưỡng tốt hơn so với học sinh tiểu học bàn bên cạnh vẽ.

“Anh vẽ cái gì vậy.” Chu Sùng Dục bĩu môi cằn nhằn, duỗi tay tịch thu con thỏ, không cho Lương Trì phá hỏng nghệ thuật nữa.

Xem như đã báo cáo kết quả công tác, dù bị cậu chê Lương Trì cũng không tức giận, chỉ chống má cười hiền, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc trong lúc rảnh rỗi.

Làm việc suốt một tuần không có thời gian nghỉ ngơi, anh thực sự rất mệt.

Ánh mặt trời ở đây vừa phải, gió thu ấm áp thổi vào người khiến anh không tự giác cảm thấy an nhàn và thả lỏng, khép mắt lại đã có thể ngủ mê man.

Chu Sùng Dục cúi đầu vẽ một lúc lâu, thấy người bên cạnh im im cậu mới quay đầu lại, lén nhìn gương mặt ngủ của Lương Trì.

Nhìn gương mặt yên giấc của anh.

Nhìn bờ môi mềm mại của anh từng bị cậu hôn.

Khóe miệng lại nở nụ cười đã lâu, Chu Sùng Dục cầm lấy con búp bê Lương Trì vẽ, vẽ vài nét đã giúp anh sửa lại thành con thỏ nhắm mắt ngủ ngoan.

Sau khi vẽ xong thì đặt bên cạnh con thỏ khác được cậu tô thành màu đen, trông rất ngầu và hờ hững.

Một lúc lâu sau, Chu Sùng Dục cũng không đánh thức Lương Trì.

Mặc dù xung quanh ngày càng có nhiều trẻ em, dòng người qua lại cũng ngày càng đông, nhưng cậu không muốn rời đi như vậy

Nghe Khương Di nói, khi thích ai đó sẽ trở nên dũng cảm hơn.

Cho nên Chu Sùng Dục nghĩ, mình có thể kiên trì trong hoàn cảnh này lâu như vậy, có lẽ đã thích Lương Trì đến mức hết thuốc chữa rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.