🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vừa qua tiết thu phân, thời tiết ở Yến Xuyên dần trở lạnh.

Từ sau khi kết thúc buổi biểu diễn kéo dài một tuần của dàn nhạc trung tâm nhạc Jazz, Lương Trì đã xin đoàn nghỉ dài không định kỳ, ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Bên Lam Sẫm cũng không nhiều việc, nhưng thỉnh thoảng sẽ có. Chú ý hai bên một thời gian dài khó tránh khỏi cảm thấy lực bất tòng tâm.

Mùa đông lại là mùa ít khách của buổi biểu diễn các loại nhạc Rock, ngoài thỉnh thoảng đi công tác tham gia một, hai sự kiện ra, phần lớn thời gian Lương Trì đều đi lại giữa nhà và phòng làm việc, tập trung sáng tác tác phẩm mới.

Trong thời gian đó, Chu Sùng Dục thường xuyên đến nhà anh tìm anh. Lần nào cũng ở nhờ, thuận tiện còn dọn nhà giúp anh, có thời gian lại nấu cơm, hai người ngồi xuống ăn cùng nhau.

Học kỳ một năm nhất, thời khóa biểu của Chu Sùng Dục sắp xếp rất kín, một tuần năm ngày thì có bốn ngày là học buổi sáng, mỗi tuần xoay liên tục như con quay.

Tất cả môn chuyên ngành đều được xếp vào buổi chiều. Phần lớn tình huống, cậu sẽ ở lại phòng học hoàn thành các tác phẩm chưa làm xong, sau đó đạp xe đến siêu thị gần đó mua một, hai món ăn rồi về nhà Lương Trì.

Lương Trì thường chơi đàn ở nhà, hoặc là ngồi trước bàn máy tính sáng tác nhạc suốt đêm.

Trước khi ngủ Chu Sùng Dục luôn thích làm ổ trên giường anh, ôm máy tính bảng vẽ phác thảo nhanh, vẽ mãi rồi buồn ngủ, xoay người ngả đầu xuống gối là có thể ngủ.

Lương Trì quay đầu phát hiện cậu đã ngủ sẽ nhét chăn cho cậu, tắt loa và giảm bớt ánh sáng trong phòng.

Chu Sùng Dục không biết Lương Trì đi ngủ lúc mấy giờ, mỗi sáng sớm cậu mơ màng tỉnh dậy, sau đó phát hiện bên cạnh mình có thêm một người.

Lương Trì ngủ rất yên tĩnh, hít thở nhẹ nhàng chậm rãi, mặt mày thả lỏng.

Thời tiết lạnh, trong chăn ấm rền, bên cạnh cũng là mùi thơm trên quần áo Lương Trì. Chu Sùng Dục luôn lưu luyến không thôi ngủ nướng thật lâu.

Sau đó để có thể ở bên Lương Trì thêm một lúc, cậu thậm chí cố tình đặt đồng hồ báo thức sớm nửa tiếng. Như vậy mỗi ngày sau khi tỉnh dậy còn có thể lén nhích vào lòng anh, hít hà mùi hương lại dùng chóp mũi cọ cổ áo.

Sau đó nữa, Chu Sùng Dục phát hiện cho dù đặt đồng hồ báo thức sớm hơn cũng khó thành công rời khỏi giường.

Trước kia học cấp ba cũng phải dậy sớm, khi đó luôn có thể tỉnh dậy rất dễ dàng. Bây giờ hình như đã thay đổi, trở nên ngủ sâu hơn, dễ ngủ, lại giỏi ngủ nướng hơn.

“Dục ơi…”

Đỉnh đầu lại có người đang gọi cậu, Chu Sùng Dục rúc mặt vào trong chăn, vài giây sau lại tiến vào mộng đẹp.

Bên ngoài trời đã sáng choang, Lương Trì lấy điện thoại dưới gối ra nhìn giờ, sau đó mặc cho cậu ôm một lúc mới xoa đầu cậu: “Dục ơi… Dậy thôi.”

Người trong lòng nhíu chặt mày, không mở mắt ra được, chỉ rúc vào ngực anh, thở ra hơi nóng nói không rõ: “Buồn ngủ, tôi ngủ thêm một lúc nữa.”

Lương Trì không có cách nào khác, mặc dù ngày thường Chu Sùng Dục có vẻ ỉu xìu nhưng thật ra khi làm nũng sẽ bám dính hơn bất kỳ ai.

Cậu khẽ hừ đã khiến Lương Trì mềm lòng, có yêu cầu gì cũng không nỡ lòng từ chối cậu, chỉ có thể nuông chiều, bị cậu nắm mũi dẫn đi.

Sau đó thực sự bị Chu Sùng Dục đè tới mức khó thở, Lương Trì hết buồn ngủ, dùng cùi chỏ chống đầu, ngẩn người một lúc mới nói: “Hôm nay là thứ sáu đúng không, sao tôi nhớ cậu có tiết buổi sáng.”

“Không đi.” Chu Sùng Dục kề sát ngực anh thở ra hơi nóng, mắt đã có thể mở ra một khe nhỏ nhưng tinh thần như đang trong mơ.

Tiết học sáng nay là Sơ lược về lịch sử cận đại, mỗi lần nghe đều ngủ được, lên lớp cũng không học được gì, dứt khoát không đi nữa.

“Trốn là được… Giáo viên không điểm danh.” Chu Sùng Dục nửa mê nửa tỉnh, lẩm bẩm nói.

Cậu không hề suy nghĩ trước khi nói lời này, trong lòng nghĩ gì sẽ nói thẳng. Sau đó chờ hồi lâu cũng không nghe thấy Lương Trì có phản ứng gì. Lúc này Chu Sùng Dục mới hơi tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, hơi hoang mang nhìn Lương Trì.

Chỉ thấy người trước mặt đã ngồi dậy, vẻ mặt có phần nghiêm túc, hoàn toàn không dịu dàng như ngày trước.

“Dục ơi, gần đây tôi chiều theo cậu quá đúng không.” Lương Trì khoanh tay dựa vào tường, giọng rất trầm.

Biết đây là phản ứng tức giận của anh, Chu Sùng Dục vén chăn lên, muốn lại gần nắm góc áo anh, nhận lỗi với thái độ tốt.

Nhưng cậu chưa kịp hành động, Lương Trì đã vỗ lên chân mình, nói câu đơn giản: “Nằm sấp xuống đây.”

Mặt Chu Sùng Dục như bị bỏng, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn nhăn nhó làm theo.

Đã gặp tư thế này nhiều lần, trong lòng Chu Sùng Dục rất rõ, mỗi lần Lương Trì đè cậu lên chân là lúc sẽ bị đánh đòn.

Thật ra không đau tí nào, so với những trận đòn roi cậu chịu hồi nhỏ, chút sức lực của Lương Trì thực sự là trò đùa trẻ con.

Nhưng Chu Sùng Dục đã không phải đứa trẻ cởi truồng, lớn tướng gần hai mươi tuổi còn bị Lương Trì dạy dỗ như thế, chắc chắn sẽ hơi mất mặt.

Chu Sùng Dục cúi đầu xuống chịu đựng một lúc, mặt đỏ gay, vòng một tay ra sau lưng cản lại, tay kia ôm eo Lương Trì xin tha, người uốn éo như con sâu: “Đau…”

Bị tay cậu cản trở không đánh được, vẻ lạnh lùng trên mặt Lương Trì vẫn chưa tiêu tan, vỗ nhẹ lên cánh tay cậu mấy lần mới chịu buông ra.

“Nếu sau này còn dám trốn học thì đừng đến chỗ tôi ở nữa, về ký túc xá của cậu, buổi sáng dậy còn dễ hơn.” Lương Trì nhiêm mặt, ánh mắt rất hờ hững, quay đầu đưa mắt nhìn sang bên.

Chu Sùng Dục nhanh chóng bò dậy đi tất, một chân giẫm lên mặt đất nhảy lò cò, nhảy mấy lần mới đi được.

“Tôi không trốn nữa.” Cậu căng thẳng bóp ngón tay mình, tóc rối như ổ gà, cụp mắt xuống tay chân luống cuống nhích đến bên giường, “Anh đừng giận.”

Góc áo bị Chu Sùng Dục kéo nhẹ, trái tim Lương Trì bỗng mềm nhũn, vẻ mặt dịu lại một chút.

“Xuống dưới ăn chút gì đó rồi đi, trong tủ lạnh có sữa đậu nành, tự hâm nóng.” Anh ngẩng đầu nhìn Chu Sùng Dục, không kìm lòng được duỗi tay đẩy trán cậu một cái: “Ăn xong đến trường, nghe được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Chu Sùng Dục vội vàng dừng lại đúng lúc, gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Lại là một ngày bận rộn, sau khi học hết một ngày, lúc Chu Sùng Dục đạp xe ra khỏi trường, trời đã tối hẳn.

Buổi chiều là tiết điêu khắc, phải đến hồ sau học viện đào bùn chuyển về phòng học. Sau đó lại làm theo hướng dẫn và kỹ thuật của giáo viên, dùng dụng cụ tạo hình từng chút một.

Mặc dù Chu Sùng Dục đã hết sức cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh bùn dính lên người. Bộ quần áo mới coi như bỏ, quay về còn phải giặt kỹ.

Mặt mày lem luốc đạp xe về nhà Lương Trì, Chu Sùng Dục thành thạo lấy chìa khóa ra mở cửa. Cửa mở ra, một người phụ nữ cậu chưa bao giờ gặp đứng bên trong.

“Ơ, em là…” Người phụ nữ đeo tạp dề, cầm cây hành boaro vừa nhặt sạch, tò mò nhìn cậu.

Chu Sùng Dục sững sờ, quay đầu liếc phòng khách.

Chỉ thấy Lương Trì đang bị hai đứa trẻ một lớn một nhỏ quấn lấy đòi chơi game, bé gái lớn hơn, bé trai khoảng ba, bốn tuổi, trên mặt còn dính nước mũi. Hai đứa trẻ nắm chặt máy chơi game đều rất phấn khích, giọng non nớt hét lên với Lương Trì: “Cậu giỏi quá trời.”

“Dục, em trai của Sùng Nhiên.” Lương Trì bỏ hai đứa trẻ sang bên, xỏ dép lê đi tới, giải thích với người phụ nữ.

“Ôi, xem đầu óc chị này.” Người phụ nữ vỗ trán một cái, cười hiền hòa: “Em từng nhắc với chị rồi, chị quên mất.”

Lương Trì mỉm cười, nhanh chóng đi đến bên cạnh Chu Sùng Dục, nhỏ giọng nói với cậu: “Đây là chị gái tôi, cậu cứ gọi là chị.”

Lúc này Chu Sùng Dục mới “À” một tiếng, hơi xấu hổ vỗ bùn trên người mình, vẻ mặt mất tự nhiên và câu nệ.

“Em chào chị.” Cậu cúi người với người phụ nữ.

“Ừ.” Người phụ nữ cười tươi, mặt mày cũng cong cong, hơi giống Lương Trì lúc cười.

Chị vừa dứt lời với Chu Sùng Dục, quay đầu nhìn thấy hai đứa trẻ ở phòng khách đang đánh lộn, lập tức đi tới tách hai đứa ra dạy dỗ: “Hạo Hạo, không được đánh chị nữa, hư.”

Nhân lúc chị anh rời đi, Lương Trì mới quay đầu liếc Chu Sùng Dục, xách tay áo cậu lên đầy hứng thú, quan sát một lúc.

“Lại đạp xe ngã vào hố à? Lăn một vòng trong vũng bùn?” Anh nhếch môi cười.

Chu Sùng Dục bĩu môi, trong lòng thầm oán giận Lương Trì không báo trước với cậu có người đến nhà.

“Học tiết điêu khắc.” Cậu cúi đầu thay giày, buồn bực nói.

Lương Trì dựa vào cạnh cửa, lười biếng nhìn cậu.

Chu Sùng Dục quay đầu liếc anh một cái, lại trộm nhỏ giọng hỏi: “Đó là chị anh à?”

“Ừ.” Lương Trì gật đầu.

“Chị ruột?” Chu Sùng Dục hơi tò mò.

“Đúng.” Lương Trì đi tới, xoa tóc cậu.

Người phụ nữ tên là Nhậm Thiển, là chị ruột cùng cha cùng mẹ với anh, lớn hơn anh ba tuổi, theo họ mẹ.

Năm ngoái, Nhậm Thiển ly hôn chồng, một mình nuôi hai đứa con. Hôm nay tới đây cũng đột ngột, không nói trước với Lương Trì.

“Tiểu Trì, tìm khăn mặt cho Hạo Hạo giúp chị, nó làm bẩn mặt.” Nhậm Thiển trong phòng khách bế con nói.

Lương Trì khẽ đáp một tiếng, chậm rãi đi tới dẫn chị lên tầng.

Nhậm Thiển đặt Hạo Hạo lên giường, dùng khăn mặt ướt lau mặt cho cu cậu.

Lau xong ra ngoài đi qua hành lang, chị liếc nhìn cách bố trí của một căn phòng khác, phát hiện hơi khác so với ấn tượng của chị.

“Chỗ em… Chỉ còn một cái giường à?” Chị thuận miệng hỏi.

“Ừ, đồ đạc không có chỗ để, em chất đống ở phòng bên cạnh.” Lương Trì gật đầu, giải thích đơn giản.

Nhậm Thiển bất đắc dĩ lắc đầu. Chị biết bình thường em chị nhiều đồ đạc, chất đống khắp nhà, cũng không thích thu dọn.

Nhưng lần này tới đây, chị lại cảm thấy nhà cửa gọn gàng hơn trong ấn tượng rất nhiều, trong tủ lạnh thậm chí còn có rau quả tươi.

Sau khi xem một lượt, cuối cùng chị cũng cảm thấy Lương Trì có dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi.

Trong lòng nghĩ vậy, Nhậm Thiển cúi đầu, bỗng lại nghĩ đến gì đó, chị quay đầu hỏi: “Vậy em và Tiểu Dục, ngày thường cũng chen chúc trên một cái giường à?”

Lương Trì lập tức nghẹn họng, ánh mắt trở nên hơi lảng tránh.

“Ừ.” Một lúc sau, anh mới ngước đôi mắt tĩnh lặng như nước lên, trả lời hơi lấp liếm: “Cậu ấy ngủ sớm, em rạng sáng mới ngủ, có thể xen kẽ.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.