Sau khi làm công tác tư tưởng một tuần, cuối cùng Chu Sùng Dục vẫn đến dưới nhà Lương Trì.
Từ trường đến khu dân cư, mỗi nơi trên đường đi qua đều rất quen thuộc.
Trước kia gần như ngày nào tan học Chu Sùng Dục cũng chạy đến nhà xe, đạp xe đạp lao vút qua cây cầu lớn trên hồ Yến Sơn. Xuống cầu, đi ngang qua chợ tiện bên đường, thỉnh thoảng cậu sẽ vào mua một hai món ăn, tối về nấu cho Lương Trì ăn.
Trong chợ rất oi bức, người bán rao hàng vừa đông vừa lớn tiếng, Chu Sùng Dục luôn đi tránh người khác.
Những ngày tháng hễ rảnh là đến thẳng nhà Lương Trì dường như chỉ mới hôm qua.
Chẳng biết tại sao vừa mất tập trung, tất cả những ký ức, nhận thức và cảm xúc cứ thế bị niêm phong trong mùa hè này mãi mãi.
Mùa hè có mở đầu không có kết thúc, như giấc mơ kia.
Mùa hè cuối cùng.
Đứng trước cửa nhà Lương Trì lục túi một lúc, Chu Sùng Dục kéo dài thời gian rất lâu mới do dự lấy chìa khóa ra.
Cậu không hỏi trước anh cậu lịch trình gần đây của Lam Sẫm, mà mang chìa khóa đến thẳng đây. Giống như tung ngẫu nhiên một đồng tiền xu, mặt chính là Lương Trì ở nhà, mặt trái là không ở nhà.
Và cậu đang mong chờ mặt nào, chỉ có khoảnh khắc cắm chìa khóa vào ổ mới biết được.
Cửa không khóa trái, chỉ xoay nửa vòng đã bị cậu mở ra.
Tiếng động bên trong không nhỏ, phần lớn là âm thanh ù ù của máy hút bụi, còn có giọng nữ hơi già hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745302/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.