Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc vô cùng xa lạ trên mặt Lương Trì, Chu Sùng Dục không dám nói nhiều suốt đường đi.
Lương Trì lái xe vừa nhanh vừa vững, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa một khách sạn cao cấp trong thành phố. Dừng xe xong, Lương Trì xuống xe trước, sau đó đi đến ghế sau mở cửa giúp Chu Sùng Dục, nói một câu: “Xuống đi.”
“Hay, hay là chúng ta tập hợp với anh trai em đi.” Chu Sùng Dục bám vào chốt cửa, chậm chạp không xuống xe: “Trong nhà có chỗ, cũng ở được, không cần cố ý tiêu tiền ra ngoài…”
“Cậu tự xuống hay để tôi bế cậu xuống?” Lương Trì cúi đầu ngắt lời cậu, trên gương mặt bình tĩnh mà lạnh lùng không hề có thay đổi.
Có vẻ không có nhiều chỗ trống để cứu vãn, Chu Sùng Dục á khẩu, kéo cơ thể hơi nặng nhanh chóng nhảy xuống như sợ bị anh bế.
Lương Trì nhìn phản ứng này của cậu cũng không nói gì, khóa cửa xe, tự đi về phía sảnh khách sạn.
Thật ra lúc đầu Lương Trì cũng định đưa Chu Sùng Dục về nhà. Nhưng nghe Chu Sùng Nhiên nói buổi tối chắc sẽ có nhiều họ hàng tới nhà, ồn ào. Nếu Chu Sùng Dục ở nhà cũng không thể trốn không gặp ai, đến lúc đó chắc chắn không được nghỉ ngơi tốt.
Sau khi bàn bạc với anh cậu, Lương Trì dứt khoát đưa cậu đến khách sạn nghỉ ngơi trước, ít nhất chờ hạ sốt rồi quay về đối phó với những chuyện vụn vặt trong nhà.
Lương Trì đứng trước quầy lễ tân lấy một phòng tiêu chuẩn có vị trí tốt nhất, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745305/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.