🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chu Sùng Dục tắt điện thoại, dựa vào chỗ tựa lưng của tàu cao tốc, mờ mịt nhìn nhà ga huyện không biết tên ngoài cửa sổ.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, chỉ còn lại vài ánh chiều tà chiếu vào dây leo già khô trên đường, giống như một lớp gỉ lặng câm mà thời gian phủ lên sự vật.

Bỗng có cơn gió mạnh thổi qua, tàu chạy vào cầu ngầm, trên cửa sổ chỉ còn bóng người trong toa tàu, hoàn toàn yên tĩnh.

Chuyến tàu này đi Bắc Kinh.

Lúc mua vé Chu Sùng Dục cũng không nghĩ nhiều, chỉ vì Bắc Kinh đủ rộng, đi đâu cũng tiện. Hơn nữa cậu từng sống ở đó hơn một năm, dù sao cũng nắm chắc hơn là đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cậu không thể ở lại Yến Xuyên được nữa.

Nếu muốn chữa khỏi bệnh của mình, cậu không thể tiếp tục ở lại một nơi khiến mình quen thuộc, yên tâm, và cảm thấy tê liệt.

Cậu phải tỉnh táo, cậu phải không quản gian khổ, cậu phải hoàn toàn rời khỏi sự chăm sóc của Lương Trì, rời khỏi sự che chở của anh trai, rời khỏi công việc ở trường học đơn giản nhưng không hề thích hợp với cậu.

Lương Trì từng nói thế giới này rất rộng, vậy thì cậu sẽ ra ngoài ngắm nhìn. Đi ngắm nhìn Hồng Kông nơi cậu chưa đến, đi ngắm nhìn những nơi xa hơn.

Lương Trì nói rằng cậu không hiểu tình yêu, cậu sẽ nghĩ cách hiểu rõ.

Cậu muốn ép bản thân một lần.

Để đổi lấy sự trưởng thành.

Đoàn tàu tiếp tục lái về phía trước, trong toa hơi ồn, không ngừng có tiếng trẻ con khóc.

Chu Sùng Dục vừa đeo tai nghe lên, vừa mở ba lô đặt trên chân ra lấy một viên thạch vị quýt, xé vỏ cho vào miệng.

Đây là thứ Lương Trì mua cho cậu ở Lâm Thành hai ngày trước, lúc đi cậu thuận thế nhét vào balo, nghĩ bụng sau này mỗi ngày ăn một cái, có thể kéo dài hơn nửa tháng.

Cậu còn lén mang đi chiếc kèn Harmonica cũ của Lương Trì, to bằng bàn tay, cũng không chiếm chỗ. Chu Sùng Dục ích kỷ muốn giữ lại món đồ lưu niệm cho mình, dù sao Lương Trì thổi cũng không hay, chắc sẽ không trách cậu.

Cầm chiếc kèn Harmonica trong tay áo, Chu Sùng Dục như có được loại thuốc an thần tác dụng mạnh.

Thời gian đang chậm rãi trôi qua từng chút một, cậu không dám quay đầu nhìn con đường sau lưng, nếu vẫn còn lưu luyến cậu sợ mình không đi được.

Khi đoàn tàu đến Bắc Kinh là tám giờ tối. Việc đầu tiên Chu Sùng Dục làm sau khi xuống tàu là tìm một công ty du lịch vẫn mở cửa ở gần nhà ga, lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, cúi đầu đi vào.

“Xin chào, tôi muốn ra nước ngoài.”

Cậu mờ mịt nhìn những điểm đến du lịch và báo giá được dán trên tủ kính trưng bày, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi cô gái đang ăn cơm sau bàn: “Xin hỏi loại nào nhanh nhất.”

Thật ra đã đến giờ tan làm từ lâu rồi, nhưng việc làm ăn đưa tới cửa không bao giờ có đạo lý không làm. Đối phương đặt cơm hộp sang bên cạnh, cầm lấy mấy tờ poster dự án mới nhất, bắt đầu giới thiệu cho cậu.

Ra nước ngoài lúc nào cũng được, nhưng khó ở việc làm giấy thông hành.

Mất khoảng mười ngày để làm hộ chiếu đến Hồng Kông và các nước xung quanh, nhanh nhất là đến Nhật Bản. Công ty du lịch có cách, nộp đơn xin thị thực theo nhóm, nếu thuận lợi chỉ cần năm ngày là có thể xuất phát.

Cuối cùng Chu Sùng Dục chọn một nhóm tư nhân làm riêng, mất hơn mười nghìn tệ.

Mặc dù giá đắt hơn ít nhất gấp đôi so với đi theo nhóm lớn, nhưng yên tĩnh hơn, còn có thể tự quyết định hành trình, sẽ không vội quá cũng sẽ không rời rạc quá.

Ở lại Bắc Kinh một tuần, ăn uống và ngủ nghỉ tốn không ít tiền, may mà thuận lợi chờ được hộ chiếu.

Trước khi đi, Chu Sùng Dục xác nhận hành trình với công ty du lịch, lại mở điện thoại lên. Hình ảnh khởi động vừa kết thúc, có rất nhiều tin nhắn hiện lên trên banner màn hình, có tin Chu Sùng Nhiên gửi, có tin Lương Trì gửi, cũng có tin trường học gửi.

Chu Sùng Dục không dám đọc kỹ họ nói gì, cậu bấm mở khung trò chuyện với anh trai, nhanh chóng viết một dòng chữ…

“Em ra ngoài ngắm nhìn, không cần tìm em.”

Sau khi gửi tin nhắn đi và chờ vài giây, Chu Sùng Dục gỡ phần mềm nhắn tin, tắt máy đổi sang sim điện thoại Nhật vừa mua.

Ngồi trên máy bay, sau ba tiếng rưỡi bay, cuối cùng Chu Sùng Dục đến Sapporo, Hokkaido. Vừa xuống đất, cơ thể cảm nhận được cái lạnh đập vào mặt.

Công ty du lịch đã cung cấp cho cậu vị trí chờ và số điện thoại của tài xế địa phương trước, đều là người Hoa, việc giao tiếp không thành vấn đề.

Đi loanh quanh ở sân bay nửa tiếng, cuối cùng Chu Sùng Dục tìm được xe tới đón cậu ở gara tầng hầm, một chiếc xe thương vụ bảy chỗ màu đen.

Tài xế giơ một tấm bảng, chào hỏi cậu từ xa.

“Anh Chu đúng không?”

Sau khi xác nhận thông tin thân phận với cậu, tài xế lịch sự cầm ba lô bỏ vào cốp xe giúp cậu.

Trong xe còn có một người khác, ăn mặc lòe loẹt, cắt đầu húi cua, trông có vẻ trạc tuổi cậu.

Mặc dù Chu Sùng Dục báo nhóm riêng, nhưng công ty du lịch nói một mình cậu thuê một xe không có lời, đến lúc đó chắc sẽ có hai, ba người đi cùng, có thể chia tiền xe với nhau.

Thời buổi này rất hiếm thấy ai đi du lịch một mình, càng khó tìm được người cùng đến một địa điểm.

Chu Sùng Dục không ngờ chỉ có một người bạn đồng hành.

Nếu có hai, ba người quen nhau, cậu còn có thể nói ít đi. Bây giờ tổng cộng chỉ có hai người, giao tiếp xã hội ắt trở thành một phần không thể thiếu trên đường đi.

“Xin chào, tôi là Lam.”

Thấy cậu lên xe, cậu thanh niên ngồi ghế trước chủ động chào cậu. Không biết tại sao, lời nói nghe như có âm đuôi rất dài, cũng không nói ra được là khẩu âm ở đâu.

Chu Sùng Dục hơi mất tự nhiên đi đến ghế sau, ngồi xuống trong góc, quay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời: “Tôi họ Chu.”

Như thể luôn quen thuộc với người khác, cậu thanh niên cười cởi mở, tiếp tục giới thiệu với cậu: “Tôi là người Thái gốc Hoa, cho nên tiếng Trung không tốt lắm.”

Người Thái, nghe thấy hai chữ này, giọng mềm mại trong khẩu âm của đối phương dường như đã có được lời giải thích.

Chu Sùng Dục chợt nhớ đến bộ phim truyền hình Thái Lan xem cùng Khương Di rất lâu trước đây, hai nam chính, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ kịch bản.

“Thái Lan… Tôi biết, có một bộ phim.”

Dù sao cũng phải thử chủ động giao tiếp với người khác, Chu Sùng Dục cố gắng tìm đề tài, nắm tay áo nói: “Paul và AK, họ cũng là một cặp đôi ngoài đời thực…”

Ai ngờ trước khi cậu nói hết, trên mặt Lam xuất hiện biểu cảm kỳ lạ như cố nhịn cười, cuối cùng ngay cả bả vai cũng bắt đầu run rẩy.

“Cậu cũng tin cái này à.” Cậu ta cười một tiếng, cuối cùng không ngậm miệng được, lắc đầu nói thẳng: “Giả hết đấy, tất cả đều là kinh doanh, đừng tin thật.”

Chu Sùng Dục nghe xong mặt bí xị, bĩu môi lườm một cái, quay đầu đi không trả lời cậu ta.

Nói chuyện không hợp ý, hai người rơi vào im lặng, bác tài đã bắt đầu lái xe đến địa điểm hôm nay.

Ra khỏi sân bay, có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ vừa có tuyết rơi, phóng tầm mắt nhìn toàn là cảnh đường phố trắng xóa.

Dọc đường đi cũng rảnh rỗi, mắt thấy Chu Sùng Dục không có hào hứng nói chuyện phiếm, Lam lại bắt đầu nói chuyện với tài xế. Từ mùa đông Hokkaido tới đặc sản, lại từ đặc sản đến ngành công nghiệp trụ cột ở địa phương. Suy nghĩ rất khác thường, nhưng rất có ý tưởng và chiều sâu.

Từ cuộc trò chuyện của cậu ta và tài xế, Chu Sùng Dục có thể nghe ra cậu ta hẳn là một người có hiểu biết sâu.

Phần còn lại của chuyến đi cũng là như vậy, Lam thao thao bất tuyệt nói chuyện với người khác, Chu Sùng Dục chỉ im lặng lắng nghe ở bên cạnh, không cần lên tiếng đã có thể hiểu được rất nhiều chuyện.

Hành trình tổng cộng bảy ngày, họ đến Otaru, Furano, đến Sapporo xem lễ hội tuyết, cũng đến Noboribetsu xem núi lửa và tắm suối nước nóng.

Đến ngày cuối cùng, sắp xếp ban đầu của công ty du lịch đã hoàn thành trước thời hạn, Chu Sùng Dục lại nói mình muốn đến Yūbari xem thử. Lam không có kế hoạch khác nên cũng theo xe đi cùng.

Yūbari là thành phố phá sản duy nhất ở Nhật Bản, người ở thưa thớt, nền kinh tế suy thoái, càng không phải điểm du lịch nổi tiếng.

Chu Sùng Dục biết nơi này là vì cuối bộ phim cậu xem ngày đó, sau khi rời khỏi Đài Bắc, Vicky đã đến Yubari một mình.

Cô đến tìm anh Tiệp. Anh Tiệp là một người đàn ông trưởng thành, rất tốt với cô. Tiếc rằng Vicky chờ đến cuối cùng, vẫn không thể chờ được anh Tiệp đến nơi hẹn.

Cuối bộ phim dừng lại trên con phố Yubari, dưới ống kính dài chỉ có tuyết lớn cao ngang gối. Vicky nở nụ cười bước đi trong đất tuyết, những chú chim màu đen ở nơi xa bay đi theo đàn.

Hình như cô không tìm được một đáp án.

Chu Sùng Dục cũng không tìm được.

Rời khỏi Yến Xuyên lâu như vậy, cậu vẫn không quên được Lương Trì.

Buổi tối, sau khi sắp xếp chỗ ở tại làng du lịch trượt tuyết Yubari, Chu Sùng Dục thuê dụng cụ trượt tuyết, bắt đầu vụng về thử trượt tuyết.

Đã rất muộn rồi, toàn bộ sân gần như không có ai, chỉ có gió lạnh thấu xương thổi vù vù qua tai.

Sau khi bị ngã đau ở giữa sườn núi, Chu Sùng Dục ngồi dậy nhìn lưng núi tuyết kéo dài vô tận ở nơi xa, một lúc sau cậu lấy chiếc Harmonica của Lương Trì trong túi ra.

Cậu cúi đầu sờ vân gỗ bên trên, giơ tay đặt lên miệng, khẽ in môi mình lên.

Giống như đang hôn.

Nghe tài xế nói Nhật Bản có mấy loại núi lửa. Có núi lửa đã tắt, có núi lửa hoạt động, cũng có núi lửa ngủ.

Núi lửa ngủ đã từng phun trào, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không hoạt động nữa. Chu Sùng Dục nghĩ, có lẽ mình nên giống một ngọn núi lửa ngủ, tạm thời chôn vùi tình cảm nóng bỏng trong đáy lòng.

Tình yêu của cậu đã tắt, chỉ là không biết khi nào sẽ bùng cháy lại.

Ngồi trong đống tuyết đến khi toàn thân cứng ngắc, Chu Sùng Dục kéo cơ thể mệt mỏi trở về chỗ nghỉ ngơi.

Toàn bộ làng du lịch chỉ có hơn mười du khách, đều là những người trẻ tuổi, tụ tập quanh đống lửa nói chuyện phiếm.

Trong đám người, Lam luôn là người nổi bật nhất. Cũng không biết cậu ta mua được nhiều bộ quần áo lạ lùng như vậy ở đâu. Chu Sùng Dục cảm thấy cậu ta giống một con công xòe lông mọi lúc.

Chu Sùng Dục vô cảm đi vòng qua ngoài rìa đám đông, phủi tuyết trên vai, muốn trả xe trượt tuyết đã mượn trước.

Nhưng Lam liếc mắt đã nhìn thấy cậu, trong tay bưng một cốc kem dưa lưới to đặc sản Yubari, nhiệt tình bước tới nói là rất ngon, khăng khăng muốn cậu nếm thử một miếng.

Sau nhiều ngày tiếp xúc, mối quan hệ của Chu Sùng Dục và cậu ta đã gần gũi hơn, nhưng vẫn chưa đến mức có thể tự nhiên chia sẻ một cốc kem.

Chu Sùng Dục nhíu mày muốn tránh khỏi cậu ta, dùng sức lùi sang bên cạnh.

Hai người xô đẩy như vậy, vô tình dùng lực khiến cổ tay bị đập mạnh một cái. Chu Sùng Dục lùi lại hai bước, cùng lúc đó có thứ gì trong túi rơi ra, đập vào bậc thang xi măng, nhảy hai lần mới rơi xuống đất.

Lam sững sờ, không có thời gian lau kem dính trên tay, vội cúi đầu nhặt món đồ kia lên: “Xin lỗi nhé, tôi…”

Cậu ta dừng một lát, mới phát hiện đó chỉ là một chiếc kèn Harmonica nhạc blues cổ điển. Có lẽ vừa rồi rơi mạnh quá, lớp gỗ anh đào bên cạnh ngoài đã nứt ra một đường nhỏ, may có ốc vít giữ lại mới không tan thành từng mảnh.

“Trả cho tôi.” Trước khi Lam nói gì thêm, Chu Sùng Dục đã giật lấy chiếc kèn harmonica, nhìn chằm chằm vết nứt bên trên với vẻ mặt âm u.

Dù sao cũng vì mình nên mới thành ra thế này, trong lòng Lam hơi áy náy, cẩn thận quan sát mẫu mã và chất liệu của chiếc kèn harmonica kia.

“Cái này của cậu, cũ lắm rồi phải không.” Cậu ta suy nghĩ rồi đề nghị: “Hay là cậu bán cho tôi, tôi trả gấp đôi giá gốc, đảm bảo cậu không lỗ.”

Chu Sùng Dục đột nhiên ngước mắt, hung dữ lườm cậu ta một cái, ánh mắt như có dao, có thể đâm thủng một lỗ trên cơ thể người kia.

Lam á khẩu, vội vàng đổi điều kiện thương lượng: “Không bán cũng được, thương hiệu này cũ quá, đã ngừng sản xuất lâu rồi. Tôi biết chỗ nào bán linh kiện, nếu cậu muốn sửa tôi có thể dẫn cậu đi.”

Chu Sùng Dục vẫn không nói lời nào, tiếp tục lườm cậu ta một lúc nữa, ánh mắt dần mờ đi.

Cậu dùng bụng ngón tay cẩn thận phủi tuyết rơi trên lỗ thoát âm, lại cất kèn harmonica vào túi, không đưa ra yêu cầu gì cả, xoay người rời khỏi đây.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.