Cứ thế ổn định ở Bangkok, Chu Sùng Dục cảm thấy cuộc sống ở đây xem như khá dễ thích nghi.
Công việc rất đơn giản, nhịp điệu rất chậm, xung quanh gần như không có ai biết nói tiếng Trung, tiếng Anh lại không giỏi. Muốn giao tiếp với cậu trên cơ bản chỉ có thể dựa vào phần mềm phiên dịch và ngôn ngữ tay chân. Như vậy lại giúp cậu giảm bớt đi rất nhiều tương tác xã hội không cần thiết.
Anh Sai là một thợ điêu khắc lành nghề trong cửa hàng, rất ít nói. Ngày thường Chu Sùng Dục sẽ làm trợ thủ cho anh ta, học làm vài đồ trang trí chạm khắc gỗ theo yêu cầu bằng nghề thủ công Thái Lan.
Lam vốn đã tìm cho cậu một căn nhà miễn phí, nhưng Chu Sùng Dục không đồng ý, kiên trì muốn ngủ tạm trong cửa hàng.
Bình thường đến giờ nghỉ ngơi, Chu Sùng Dục khá thích xuống cửa hàng đàn ở tầng một ngồi một lát. Không khí ở đây hơi giống cửa hàng băng đĩa của Trần Thăng Ất. Ông chủ họ Hoàng, là Hoa Kiều, thỉnh thoảng sẽ tâm sự với cậu.
Lam cũng thường xuyên tới đây, không có việc gì, chỉ lượn lờ trong cửa hàng.
Chu Sùng Dục luôn chê cậu ta phiền, đi qua đi lại làm người ta hoa mắt, thường xuyên phớt lờ cậu ta, tập trung làm việc của mình.
Mỗi ngày làm việc mình thích, Chu Sùng Dục cảm thấy tốt hơn nhiều. Tuy mệt như ít nhất không giống như trước kia, mỗi ngày không ăn được gì, tâm trạng sa sút, rơi vào vòng lặp cảm xúc vô hạn, không thoát ra được.
Đến cửa hàng khoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745311/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.