Đã không nhớ rõ đây là năm thứ mấy ở Bangkok rồi.
Khi Chu Sùng Dục dùng giấy nhám mài gỗ trong cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ mờ mịt nghĩ đến vấn đề này.
Cậu luôn không nhạy cảm với khái niệm về thời gian, rất nhiều ngày trôi qua là quên. Đến khi quay đầu nhìn lại sẽ phát hiện cũng không có ký ức gì đáng nhớ.
Nhưng thật ra cẩn thận suy nghĩ, khoảng thời gian này vẫn có chút thay đổi với cậu.
Sau khi cậu vào cửa hàng, việc kinh doanh nội thất của Lam tốt hơn nhiều, đơn đặt hàng nối tiếp nhau, đều tìm cậu làm theo yêu cầu.
Cậu cao hơn, cân nặng tăng lên, ăn cơm cũng không nôn nữa.
Các vết thương trên cánh tay cậu đã khỏi, không có vết thương mới, chỉ để lại mấy vết sẹo nhạt màu, nhìn kỹ hơi xấu.
Cậu đã học được cách thổi kèn harmonica, là anh Hoàng ở cửa hàng đàn dưới tầng dạy cậu. Mặc dù chỉ là một vài bài hát đơn giản, nhưng cậu tự nhận hay hơn nhiều so với tiếng ồn Lương Trì thổi ra.
Lương Trì… Lại nhớ đến Lương Trì.
Chu Sùng Dục vứt giấy nhám đã dùng trong tay đi, quay đầu liếc nhìn những bức tượng gỗ to bằng bàn tay trên kệ trong phòng mình.
Đó là những thứ cậu điêu khắc từng chút một trong lúc rảnh rỗi kể từ khi tới đây cho tới bây giờ. Cũng không có thiết kế gì, tùy vào tâm trạng, cho nên có đủ loại hình dạng.
Mục tiêu lúc đó là mỗi lần nhớ Lương Trì, mỗi lần buồn bã sẽ nhanh chóng khiến mình bận rộn, dùng thời gian tâm trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745312/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.