Thẩm Thanh Yến ngẩn người nhìn Lâm Sơ, dường như không ngờ cậu lại tự hành hạ chính mình đến mức đó. Phải đau đớn thế nào thì mới không kìm được mà cào rách da thịt... Trong lòng hắn dâng lên bao cảm xúc phức tạp, rõ ràng chỉ là một quân cờ, vậy mà lại khiến hắn thấy nhói đau không nói thành lời.
Hắn vội nắm lấy đôi tay hỗn loạn của Lâm Sơ, ấn chặt vào lòng bàn tay, ngăn cậu tiếp tục làm hại bản thân.
"Lâm Sơ, đừng như vậy, ngươi sẽ làm mình bị thương mất."
Nhưng Lâm Sơ đã chẳng còn nghe được gì. Đau đớn khiến cậu mất hết lý trí, muốn giãy khỏi sự kiềm giữ của Thẩm Thanh Yến. Thân thể gầy yếu chẳng còn sức lực, cậu chỉ có thể để nước mắt rưng rưng rơi xuống, nức nở cầu xin: "Điện hạ, ta đau quá... đau quá..."
Cậu cầu khẩn không ngừng, thân thể mềm nhũn vô thức cọ vào người Thẩm Thanh Yến. Cậu ngồi trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến, chỗ mềm mại kia cạ vào bên hông hắn, vặn vẹo tìm kiếm chút giải thoát.
Thẩm Thanh Yến hít sâu một tiếng, ánh mắt càng thêm tối lại.
Hắn kéo hai tay Lâm Sơ bắt chéo ra sau lưng, ép sát vào ngực mình rồi ấn bàn tay lớn lên hông cậu, giọng khàn thấp: "Ngoan nào, bổn vương giúp ngươi xoa xoa, lát nữa sẽ không đau."
"Ưm..."
Một tiếng rên khe khẽ bật ra khi bàn tay Thẩm Thanh Yến xoa ngực cậu.
Lâm Sơ cảm thấy một luồng tê dại từ nơi ngực lan khắp toàn thân, đan xen cùng sự cắn xé của cổ trùng, khiến cậu vừa đau vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903187/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.