"Nói linh tinh gì đó." Thẩm Thanh Yến nghe Lâm Sơ nói vậy, trong lòng chợt trống rỗng, ngẩng đầu thì thấy sắc mặt Lâm Sơ trước mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình mảnh khảnh như thể có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Một cơn hoảng loạn vô cớ dâng lên, Thẩm Thanh Yến cau mày nói: "Ngươi vẫn ổn, sao lại nói sẽ chết? Đừng nhắc mấy lời xui xẻo như thế nữa."
"Vâng." Lâm Sơ ngoan ngoãn ngậm miệng, chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp.
Trong lòng cậu lại nghĩ, sau này khi mình chết đi, e rằng trong lòng điện hạ cũng sẽ không có gì dao động. Dù sao đối với điện hạ mà nói, cậu chỉ là một người không hề quan trọng.
Giờ điện hạ đối xử tốt với cậu, chẳng qua cũng là vì cổ trùng mà thôi.
Lâm Sơ nghĩ vậy, nhưng cũng không cảm thấy khổ sở, như thể đó chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
......
Vì cổ trùng làm tổn hại thân thể, mấy ngày nay Lâm Sơ bị Thẩm Thanh Yến canh chừng chặt chẽ.
Mỗi ngày ăn uống đều phải qua tay Thẩm Thanh Yến mới có thể đưa đến cho Lâm Sơ. Sợ cậu nhiễm lạnh, dù trời còn chưa sang đông, trong phòng Lâm Sơ đã được sưởi ấm.
Mỗi lần đi dạo trong vườn, Thẩm Thanh Yến đều tự tay cởi áo choàng khoác lên người Lâm Sơ.
Chỉ đến khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Lâm Sơ dần dần có chút hồng nhuận, Thẩm Thanh Yến mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái câu "Nếu ta chết rồi" của Lâm Sơ hôm đó đã khiến hắn bất an, nhưng giờ cảm giác đó dần tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903189/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.