Biệt viện rộng lớn trong Vương phủ, Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ đi một mạch từ hoa viên đến thư phòng. Trên đường không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy, nghĩ đến đó, Lâm Sơ đã xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Tuy đây không phải lần đầu bị Thẩm Thanh Yến bế, nhưng là lần đầu giữa chốn đông người như vậy. Cậu vội vàng vùi chặt khuôn mặt nhỏ vào ngực Thẩm Thanh Yến, sợ bị người khác nhìn thấy.
Quá mất mặt.
Cậu vốn cũng giống như những hạ nhân khác trong phủ, đều là nghe điện hạ sai khiến. Kết quả lại bị điện hạ ôm đi giữa đường, nếu để người ta thấy thì còn biết nghĩ về cậu ra sao.
Nhưng lời điện hạ nói cũng không sai. Thật sự cậu chỉ cần đi vài bước đã th* d*c dữ dội, đặc biệt từ khi nuôi cổ, thân thể càng ngày càng yếu.
Một trận gió thu thổi qua, Lâm Sơ không nhịn được ho khẽ một tiếng. Cánh tay ôm lấy cậu lập tức siết chặt, Thẩm Thanh Yến xoay người, che kín gió lạnh cho hắn trong ngực mình.
Chẳng mấy chốc, cơn ho dừng lại. Lâm Sơ mặt đỏ bừng, nép trong ngực Thẩm Thanh Yến, khóe mắt vẫn vương chút hơi nước do ho còn chưa dứt. Trông cậu tuy yếu ớt bệnh tật, nhưng lại vô cùng khiến người ta thương mến.
Thẩm Thanh Yến cúi mắt nhìn, hơi thở khựng lại.
Hắn bước nhanh đẩy cửa thư phòng, thả cậu xuống đất, khẽ tách ra một khoảng.
Hai chân Lâm Sơ vừa chạm đất đã lảo đảo, may mà Thẩm Thanh Yến kịp thời đỡ lấy.
Lấy lại tinh thần, Lâm Sơ khẽ cắn môi, ngẩng lên nhìn hắn. Đôi mắt trong veo, nhưng lúc này lại ánh lên chút hơi nước, khiến lòng người rung động.
Thẩm Thanh Yến cố giữ bình tĩnh, nhưng khi thấy mặt cậu vẫn đỏ hồng đến thế, trong lòng không khỏi xao động.
Rõ ràng là người bước ra từ lâu Túy Nguyệt, vậy mà tính tình lại thuần đến vậy, chỉ cần ôm một cái đã ngượng ngùng thành ra thế.
Không hiểu sao, ngón tay Thẩm Thanh Yến khẽ mân mê chiếc ngọc ban chỉ, ánh mắt sâu thêm vài phần.
Bất chợt, hắn đưa tay vén lọn tóc rũ bên thái dương cậu. Nhìn thấy gương mặt đỏ hây hây, sắc hồng còn lan xuống tận cổ, hắn không kiềm được mà chạm nhẹ vào vành tai trắng như ngọc của cậu, khẽ x** n*n.
Cảm giác ấm áp từ vành tai truyền xuống khiến Lâm Sơ run bắn người.
Bên tai vang lên giọng Thẩm Thanh Yến, lạnh nhạt mà mơ hồ mang theo áp lực: "Khi ở lâu Túy Nguyệt, người khác chạm vào ngươi, ngươi cũng đỏ mặt như vậy sao?"
Lâm Sơ bối rối ngẩng đầu, trong mắt đầy hoang mang: "Không... Chỉ có điện hạ thôi..."
Cậu lắc đầu, cảm giác lỗ tai bị x** n*n đến mức cả người mềm nhũn.
Thẩm Thanh Yến nghe vậy, không rõ là hài lòng hay khó chịu, chỉ nặng nề nói: "Từ nay không cho ai ôm ngươi nữa."
Lâm Sơ sững sờ: "Cả điện hạ cũng vậy sao?"
"Trừ ta ra." Thẩm Thanh Yến hừ lạnh một tiếng.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu từng bị khách nhân trong lâu Túy Nguyệt ôm ấp, trong lòng hắn đã dấy lên một ngọn lửa khó dập, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, giọng nói cũng chan đầy sự chiếm hữu.
"Vâng."
Lâm Sơ ngoan ngoãn đồng ý. Dù gì ngoài điện hạ, cũng chẳng có ai sẽ vô cớ ôm cậu.
Đưa mắt nhìn quanh thư phòng, thấy ngoài hai người bọn họ thì không còn ai, Lâm Sơ thắc mắc hỏi: "Điện hạ, sao không thấy phu tử đâu?"
Thẩm Thanh Yến nhướng mày, nắm cổ tay gầy yếu của cậu kéo đến bàn, lấy ra một cây bút: "Bổn vương dạy ngươi."
"Điện hạ tự mình dạy?" Lâm Sơ ngạc nhiên, mở to mắt: "Điện hạ, như vậy không hay..."
"Có gì mà không hay?"
Lâm Sơ ấp úng: "Ta chậm lắm, điện hạ dạy ta chỉ tổ phí thời gian thôi."
Thẩm Thanh Yến lại chẳng hề để tâm.
"Không sao, dạo này rảnh rỗi không có việc gì, bổn vương cũng không ngại tốn thêm chút công sức trên người ngươi."
Người trong Vọng Kinh ai cũng biết, thường ngày Thẩm Thanh Yến được Tuyên Minh đế tin tưởng đến mức nào. Không chỉ giao cho hắn quản lý ám vệ bảo vệ an nguy của Hoàng thượng, ngay cả một số việc ngầm bẩn thỉu cũng đều để hắn xử lý.
Bởi vậy, trên triều đình, nhiều quan viên vừa thấy mặt Thẩm Thanh Yến đã run sợ, lo chỉ sơ sẩy một chút đã bị vị này chụp mũ giáng tội.
Nhưng nay, khi thế cục Đại Thịnh ngày càng ổn định, Tuyên Minh đế nhìn thấy tính tình của Thẩm Thanh Yến ngày càng lạnh nhạt, ngược lại bắt đầu hối hận, nhớ đến lúc nhỏ hắn còn biết khóc lóc làm nũng như một đệ đệ ngoan. Vì thế, dần dần ông không để Thẩm Thanh Yến nhúng tay vào những chuyện máu tanh đen tối kia nữa.
Thẩm Thanh Yến cũng mừng được nhàn nhã tự tại, trở thành một vị Vương gia an nhàn.
Hiện giờ, Tuyên Minh đế chỉ giao cho hắn duy nhất một nhiệm vụ: hết lòng phụ tá Thẩm Hạc Quy, giữ vững ngôi vị Thái tử.
Mà Lâm Sơ chính là quân cờ mấu chốt trong chuyện này.
Thẩm Thanh Yến thấy mình tốn thêm chút công sức trên người Lâm Sơ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Lâm Sơ biết tránh cũng không được, chỉ có thể đồng ý.
Trong lòng cậu vẫn thấp thỏm, sợ điện hạ phát hiện mình học hành chậm chạp, thật sự rất vụng về.
"Nghĩ gì vậy?"
Thấy Lâm Sơ thất thần, Thẩm Thanh Yến đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu, nhét bút vào tay: "Cầm cho chắc."
Lâm Sơ ngoan ngoãn nắm lấy bút.
Thẩm Thanh Yến khẽ ho, một bàn tay to bao lấy, phủ lên bàn tay nhỏ bé của cậu: "Ta ấn tay ngươi viết, nhìn kỹ."
Lâm Sơ gật đầu, ánh mắt long lanh, nhìn rất nghiêm túc.
Nhưng người học thì nghiêm túc, kẻ dạy thì tâm lại có chút không yên.
Thẩm Thanh Yến từ phía sau vòng tay ôm lấy eo Lâm Sơ, bờ vai rộng lưng vững vững bao trọn người trong lòng. Nghe được mùi dược hương nhàn nhạt trên người Lâm Sơ, yết hầu hắn khẽ chuyển động.
Qua mấy nhịp thở, hắn mới khắc chế lồng ngực phập phồng dữ dội, cố gắng nhẫn nhịn để kiên nhẫn dạy dỗ.
Lâm Sơ hoàn toàn không nhận ra tư thế này khiến cậu và Thẩm Thanh Yến kề sát đến mức nào. Bàn tay to kia siết chặt tay cậu, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi ẩm ướt, dính nhớp.
Cậu đi theo động tác của Thẩm Thanh Yến, vụng về viết xong một chữ, nhịn không được vui mừng quay đầu, muốn nghe điện hạ khen, lại thấy mí mắt Thẩm Thanh Yến hơi khép, trên mi mắt lấm tấm mồ hôi mịn, vương trên lông mi tựa như sương sớm trong suốt.
Lâm Sơ ngẩn người: "Điện hạ, ngài rất nóng sao?"
"......" Thẩm Thanh Yến hơi khựng lại, sau đó buông bàn tay đang nắm tay cậu, lui ra một chút: "Tiếp theo ngươi tự viết đi."
Lâm Sơ tưởng điện hạ chê mình, sợ mình viết xấu, chỉ có thể bối rối tiếp tục viết, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải viết đẹp giống điện hạ, để không phụ công dạy dỗ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, thực tế là viết chưa được nửa nén hương, Lâm Sơ đã mệt đến mức đứng không vững, cổ tay đau nhức, trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng đã kiệt sức.
Thẩm Thanh Yến lấy lại bút trong tay cậu, giúp cậu xoa xoa cổ tay: "Hôm nay đến đây thôi."
Sau đó, mặc cho Lâm Sơ kêu khẽ kinh ngạc, hắn bế bổng người lên, ôm trở về phòng.
Uyển Hương nhìn thấy công tử lại được Thẩm Thanh Yến ôm về, không khỏi mặt mày hớn hở. Đợi điện hạ rời đi, nàng vui vẻ nói: "Công tử hiện tại được điện hạ sủng ái như thế, sau này ắt là vinh hoa phú quý hưởng không hết."
Lâm Sơ biết nàng hiểu lầm, chỉ mỉm cười: "Vinh hoa phú quý gì chứ, chẳng qua hiện giờ ta còn có chút hữu dụng với điện hạ, nên điện hạ mới đối xử tốt như vậy thôi."
Tương lai sau khi nuôi xong cổ, cho dù điện hạ không đuổi đi thì bản thân cậu cũng sẽ rời xa.
Lâm Sơ chưa từng đắm chìm trong sự ưu ái hiện tại. Là một người sắp chết, cậu vô cùng tỉnh táo.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.