Mấy ngày liên tiếp, Lâm Sơ đều được Thẩm Thanh Yến cầm tay dạy viết chữ. Nhìn những chữ mình viết ra, tuy còn rất vụng về nhưng trong lòng Lâm Sơ lại vui mừng khôn xiết.
Thân thể cậu cũng nhờ được chăm sóc tỉ mỉ mỗi ngày mà khá hơn nhiều. Hôm đó, sợ Lâm Sơ cả ngày ở trong phủ buồn chán, Thẩm Thanh Yến hỏi: "Có muốn ra ngoài một chút không?"
Lâm Sơ nghe vậy, vội vàng gật đầu lia lịa.
Cậu đã lâu chưa về nhà, lần trước điện hạ ban cho cậu bao nhiêu vàng bạc châu báu, cậu còn chưa đem về.
Vốn dĩ cậu cũng muốn về nhà một chuyến, nhưng ngày nào điện hạ cũng ở bên cạnh, cậu sợ làm điện hạ mất hứng nên chẳng dám nói ra.
Bây giờ nghe Thẩm Thanh Yến chủ động nhắc đến, cậu ngập ngừng hỏi: "Điện hạ, ta có thể về nhà một chuyến không?"
"Được."
Thẩm Thanh Yến trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta đi cùng ngươi."
Điện hạ... đi cùng cậu?
Lâm Sơ ngẩn ra, cậu sống ở nơi ngoại thành đơn sơ như thế, điện h* th*n phận cao quý, sao có thể đi cùng cậu chứ?
"Không muốn à?" Thẩm Thanh Yến nhíu mày. La Quan còn có thể đi theo cậu về, lẽ nào đến lượt hắn lại trở nên khó xử?
Thấy ánh mắt Thẩm Thanh Yến dần lạnh xuống, Lâm Sơ rụt cổ lại: "Điện hạ không chê thì tất nhiên là được."
......
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ cùng Thẩm Thanh Yến ra ngoài, so với lần trước một mình cậu ngồi xe ngựa, hôm nay chiếc xe rõ ràng xa hoa, rộng rãi hơn hẳn.
Thân xe chạm khắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903191/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.