Lâm Sơ khẽ rũ mi mắt xuống, trong đôi mắt vốn trong trẻo ấy thoáng hiện nét u sầu rồi lại nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.
Cậu dựa vào lòng ngực Thẩm Thanh Yến, thân thể run rẩy dần dần được đối phương trấn an mà bình ổn lại, hơi thở không còn gấp gáp nữa, chỉ khẽ ho vài tiếng rồi cũng ngừng.
"Sơ nhi......" Liễu thị ở bên cạnh lo lắng nhìn.
Sau khi đã trấn tĩnh, Lâm Sơ mới quay sang Thẩm Thanh Yến nói: "Điện hạ, ta không sao."
Thẩm Thanh Yến cau mày nhìn cậu vài lần, thấy sắc mặt cậu đã không còn tái nhợt như trước, mới nới lỏng vòng tay đang ôm.
Lâm Sơ xoay người nhìn về phía Liễu thị, nở nụ cười: "Mẹ, con trở về thăm hai người đây."
Liễu thị lại nhìn Thẩm Thanh Yến, rồi nhìn con trai. Vừa rồi bà nghe bọn lưu manh gọi Thẩm Thanh Yến là Vương gia, hiện giờ trong kinh chỉ còn Đoan Vương ở lại, còn các Vương gia khác đều đã về đất phong. Như vậy, người trước mặt đây chính là Đoan Vương điện hạ!
Nghĩ đến trước đó Lâm Sơ từng nói gặp được quý nhân, hiện giờ còn hầu hạ bên người quý nhân, thì vị quý nhân trong miệng cậu...
Liễu thị không kìm được kéo Lâm Sơ lại, nhỏ giọng hỏi: "Sơ nhi, con nói chủ tử của con, chẳng lẽ chính là Đoan Vương điện hạ?"
Lâm Sơ gật đầu.
Nghe vậy, Liễu thị lại càng bất an: "Người tôn quý như thế, đâu phải chúng ta có thể với tới. Con ở cạnh Đoan Vương, phải hết sức cẩn trọng."
Đoan Vương vừa rồi đã ra mặt giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903192/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.