Thẩm Thanh Yến sững bước, xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Minh Duẫn.
Trong lòng hắn cực kỳ bất mãn khi thấy Thẩm Minh Duẫn muốn dò hỏi chuyện của Lâm Sơ.
"Chuyện của Lâm Sơ không cần nhị hoàng tử phải bận tâm."
Nói xong, Thẩm Thanh Yến định rời đi, nhưng Thẩm Minh Duẫn lại như chẳng hề nhận ra sự khó chịu của hắn, vẫn tiếp tục nói: "Giờ này chắc Lâm Sơ cũng đã biết thân phận của ta rồi. Cửu hoàng thúc, phiền thúc giúp ta chuyển lời xin lỗi đến cậu ấy, ta không cố ý lừa gạt cậu ấy."
Thẩm Thanh Yến lạnh lùng cười khẩy, chẳng buồn đáp lại.
Hắn nào có rộng lượng như thế.
Nghĩ đến việc Thẩm Minh Duẫn từng ở nhà Lâm Sơ nửa tháng, hắn hận không thể đuổi hắn ta thật xa khỏi Lâm Sơ.
Nhưng Thẩm Minh Duẫn lại không chịu buông tha. Đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, ánh nhìn tràn đầy tà khí, hắn ta cố tình đi sát lại bên cạnh Thẩm Thanh Yến, hạ giọng nói: "Chẳng lẽ Cửu hoàng thúc không tò mò, nửa tháng ta ở nhà Lâm Sơ, ta đã làm gì?"
Lâm Sơ đẹp như thế, đến mức ngay cả Thẩm Thanh Yến vốn lạnh lùng vô tình cũng động lòng, huống chi là Thẩm Minh Duẫn vốn nổi tiếng phong lưu?
Thân thể Thẩm Thanh Yến thoáng cứng lại. Thực ra hắn hoàn toàn có thể xoay người bỏ đi, nhưng lúc này chân như mọc rễ, không cách nào nhúc nhích. Chuyện cũ giữa Lâm Sơ và Thẩm Minh Duẫn như cái gai mắc trong lòng, khiến hắn khó chịu vô cùng.
Thẩm Minh Duẫn bật cười: "Nửa tháng đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903200/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.