Điện hạ đã trở về rồi sao?
Lông mi Lâm Sơ khẽ run, ngẩng nhìn Uyển Hương, trong mắt nàng tràn đầy vui mừng.
Từ ngày bị điện hạ dọa kia, hắn đã có một khoảng thời gian không hề đến biệt viện. Lâm Sơ thường nghĩ, có phải vì điện hạ vẫn còn giận mình hay không.
Cậu từng muốn giải thích với Thẩm Thanh Yến, nhưng ngay cả bóng dáng người ấy cũng chẳng thấy đâu.
Giờ biết được điện hạ đã đến biệt viện, cậu cũng chẳng buồn ngắm tuyết nữa, quay sang hỏi Uyển Hương: "Điện hạ đang ở đâu?"
"Hẳn vẫn còn ở tiền viện... Ai, công tử, ngài đi đâu vậy?" Lời Uyển Hương vừa dứt, đã thấy Lâm Sơ giẫm lên lớp tuyết, bước chân nhẹ nhàng hướng về tiền viện.
"Công tử, ngài nên chờ điện hạ đến đây thì hơn, nô tỳ sợ ngài lại cảm lạnh mất!" Uyển Hương vội đi theo, lo lắng ra mặt.
Đã nhiều ngày nay Lâm Sơ cứ ngồi trong sân ngắm tuyết, chịu gió lạnh, Uyển Hương sợ cậu bị nhiễm lạnh, lo không yên lòng.
"Không sao." Lâm Sơ ho khẽ một tiếng, chỉ nghĩ đến việc sắp được gặp điện hạ, cả người dường như nhẹ hẫng, chẳng còn thấy mệt mỏi.
Vừa ra đến cổng viện Cẩm Phong, cậu đã va phải một thân ảnh cao lớn.
Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, xen lẫn nồng nặc mùi máu xộc thẳng vào mũi. Lâm Sơ đi vội quá, cả người đâm sầm vào lồng ngực đối phương. Một đôi bàn tay nóng bỏng vững chắc ôm chặt lấy eo cậu. Thân mình mềm nhũn, lông mi run rẩy, vừa ngước mắt đã chạm phải đôi con ngươi thâm trầm, lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903202/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.