🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Sơ ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt vẫn chưa tốt nhưng lại gượng gạo nở nụ cười với Thẩm Thanh Yến: "Điện hạ, ta đã không sao, để Uyển Hương đến chăm sóc ta là được rồi."

Trong mắt cậu không còn sự thân cận và ỷ lại như trước, thay vào đó là sự xa cách và rụt rè.

Tựa như lúc cậu mới bước chân vào phủ, đối diện với Thẩm Thanh Yến cũng là dáng vẻ này.

Ánh mắt Thẩm Thanh Yến thoáng ảm đạm, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp: "Được."

Trên người hắn quá bẩn.

Lâm Sơ hẳn là vì chê hắn dơ nên mới không muốn để hắn chạm vào. Vậy thì hắn nên nhanh chóng thay bộ y phục sạch sẽ, rửa mặt chải đầu gọn gàng mới được.

Thẩm Thanh Yến không dừng lại nữa, rới đi rất nhanh. Vừa thấy hắn đi, Lâm Sơ lập tức như quả bóng xì hơi, yếu ớt ngồi phịch xuống. Cậu đưa tay sờ ngực, đầu ngón tay dường như có thể chạm đến cổ trùng đang bò trong cơ thể, mà thứ đó vẫn chậm rãi hút đi sự sống của cậu.

Cậu thấy may mắn, vị đại phu hôm nay đến xem bệnh, tuy lạ mặt nhưng cũng không nhìn ra được biến hóa thật sự trong cơ thể cậu.

Chỉ cần giấu được một năm này là tốt rồi.

......

Thẩm Thanh Yến giặt sạch y phục dính máu, kỳ cọ đến khi không còn nghe thấy mùi tanh nồng nữa mới bước ra khỏi bể tắm, thay bộ y phục mới thoang thoảng mùi hương.

Sau đó, không chần chừ mà đi thẳng đến viện Cẩm Phong.

Những ý nghĩ cố tình giữ khoảng cách, cố tình lạnh nhạt trước kia, sau khi tận mắt chứng kiến Lâm Sơ ngất xỉu, đều bị hắn vứt ra sau đầu.

Lúc này hắn chỉ muốn tận mắt trông thấy Lâm Sơ bình an.

Quả nhiên, nếu không để người ngay trước mắt thì hắn chẳng thể nào yên tâm được. Chỉ vừa không đến thăm một thời gian, Lâm Sơ lại ngã bệnh.

Thẩm Thanh Yến may mắn rằng hôm nay mình đã trở về kịp thời.

Trong phòng, Lâm Sơ đang ngồi một mình dùng bữa tối.

Thấy Thẩm Thanh Yến bất ngờ xuất hiện, gương mặt cậu thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Điện hạ sao lại đến nữa?

Chẳng phải cậu đã nói mình khỏe hơn nhiều, chỉ cần Uyển Hương chăm sóc là đủ sao?

Thẩm Thanh Yến ngồi xuống cạnh cậu, động tác quen thuộc gắp thức ăn, còn đưa đến bên môi cậu: "Ăn đi."

Lông mi Lâm Sơ khẽ run, nhìn vị điện hạ vốn lạnh nhạt nay bỗng dịu dàng, cậu vội nghiêng đầu sang một bên, tránh đi thìa thức ăn trước mặt, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta có thể tự ăn được."

Nói rồi, cậu cầm lấy đôi đũa, cúi đầu tiếp tục chậm rãi ăn từng miếng nhỏ. Không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt của Thẩm Thanh Yến.

Đây là lần đầu tiên cậu dám từ chối mệnh lệnh của Thẩm Thanh Yến. Cậu thậm chí còn cảm nhận rõ ràng ánh mắt sâu thẳm kia đang chằm chằm dán vào mình, khiến cơ thể cậu run lên, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Cậu không nên dùng thái độ này với điện hạ.

Nhưng trong lòng cậu đã có tính toán riêng. Trước đây cậu dựa dẫm điện hạ quá nhiều, tuy chỉ xem như huynh trưởng, nhưng cũng không nên gần gũi đến thế.

Cậu là ai, còn điện hạ là ai, sao cậu có tư cách được coi như đệ đệ của ngài ấy chứ?

Có lẽ trước kia Thẩm Thanh Yến bỗng dưng lạnh nhạt, chính là vì đã nhận ra điều này.

Nên mới có khoảng thời gian dài chẳng đến gặp cậu.

Hôm nay điện hạ đột ngột thân cận, e là chỉ vì bị cảnh cậu ngất xỉu dọa sợ. Cũng có thể là vì nhìn cậu đáng thương nên động lòng trắc ẩn.

Nhưng Lâm Sơ sợ nhất chính là sự thương hại đó. Cậu không cần Thẩm Thanh Yến thương tiếc, càng không muốn để điện hạ để cậu trong lòng. Tốt nhất là chỉ xem cậu như một người nuôi cổ. Như vậy, sau này khi cậu rời đi, cậu sẽ không lưu luyến điện hạ, mà điện hạ cũng sẽ chẳng tiếc thương cậu.

Quyết định xong, dù trong lòng run rẩy, cậu vẫn cố tỏ ra bình thản.

Bên kia, Thẩm Thanh Yến cúi thấp mắt.

Lâm Sơ vẫn không chịu để ý đến hắn.

Hắn khẽ đưa tay ngửi lại hương trên y phục. Ngoài mùi hương nhè nhẹ của áo mới, không còn gì lạ.

Vậy tại sao Lâm Sơ lại lạnh nhạt với hắn?

"Lâm Sơ, bổn vương có mùi khó chịu lắm sao?" Thẩm Thanh Yến ghé sát, nâng cằm cậu lên, ép phải nhìn thẳng vào mình.

Cơ thể Lâm Sơ lập tức run rẩy kịch liệt.

Cậu hoảng loạn đáp: "Trên người điện hạ rất thơm, làm gì có mùi khó chịu."

"Vậy thì có phải là bổn vương quá đáng sợ?" Thẩm Thanh Yến cau mày, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy dưới tay mình, trong lòng càng thêm bực bội.

Hắn không hề nói lời nặng nào, vậy tại sao Lâm Sơ lại sợ hãi đến thế?

"Không... không có..." Lâm Sơ lắc đầu, vội vàng cúi mắt, không dám nhìn thẳng hắn.

"Vậy ngươi vì sao..."

...không chịu để ý đến ta?

Lời nói còn lại bị kẹt trong cổ họng, Thẩm Thanh Yến vốn xuất thân tôn quý, hiếm khi phải dùng giọng điệu rụt rè để nói chuyện với người khác, nhất thời hắn không nói nên lời, chỉ có thể cau mày nhìn Lâm Sơ, thật lâu không thốt ra được gì.

Qua một lúc lâu, hắn mới nhớ ra điều gì, lập tức nói: "Có phải hôm đó bổn vương dọa ngươi sợ, ngươi vẫn còn giận?"

Lâm Sơ lắc đầu.

Chuyện hôm đó, cậu đã sớm không để trong lòng.

"Vậy có phải bổn vương mấy ngày qua lạnh nhạt với ngươi, nên trong lòng ngươi có giận đúng không?" Thẩm Thanh Yến nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ ra điều này.

Sắc mặt Lâm Sơ khẽ ngẩn ra: "Điện hạ bận việc triều chính, không rảnh để ý tới ta, chuyện đó là hết sức bình thường, Lâm Sơ nào dám oán trách?"

Nghe vậy, đôi mày đang cau chặt của Thẩm Thanh Yến giãn ra.

Quả nhiên, là vì chuyện đó nên cậu mới giận.

Bàn tay ấm áp v**t v* từng chút nơi chiếc cằm mềm mại của Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến khẽ cười, giọng dỗ dành: "Đừng giận nữa, sau này bổn vương sẽ không lạnh nhạt với ngươi nữa."

Cái gì?

Sắc mặt Lâm Sơ ngây ra nhìn Thẩm Thanh Yến, mà Thẩm Thanh Yến lại cho rằng cậu vui mừng đến ngây dại, xua tan khói mù trong lòng, tiếp tục cúi đầu áp sát Lâm Sơ.

Lâm Sơ hoàn hồn, theo bản năng từ chối Thẩm Thanh Yến.

Động tác của Thẩm Thanh Yến khựng lại, giọng cũng vô thức lạnh đi mấy phần: "Lâm Sơ, ngươi..."

Biết mình chọc điện hạ tức giận, Lâm Sơ hoảng hốt vội vàng đứng dậy muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng Thẩm Thanh Yến cau mày, nhanh chóng kéo cậu lên. Nhớ đến việc hôm nay Lâm Sơ vẫn còn bệnh, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng.

"Bổn vương có bắt ngươi quỳ sao? Cái tật hễ chút là quỳ này, phải sửa cho ta..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy Lâm Sơ cắn môi, đôi mắt ầng ậc nước, từng giọt lệ trong suốt như chuỗi ngọc trai lăn xuống khiến lòng Thẩm Thanh Yến nhói đau.

"Đừng khóc, ta vừa nãy đâu có mắng ngươi."

Trong lòng Thẩm Thanh Yến tràn đầy tự trách, chỉ vì bản thân hơi nóng nảy nên giọng điệu trở nên nặng nề.

Lâm Sơ lại gầy yếu thế kia, hắn chỉ nên dỗ dành cậu thôi, sao lại nỡ trách móc cậu chứ.

Lâm Sơ cũng không hiểu vì sao bản thân lại như vậy, chỉ cần Thẩm Thanh Yến hơi gắt một câu, cậu đã không nhịn được muốn khóc, nước mắt rơi mãi không ngừng, cậu đưa tay dụi mắt, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Dưới lời dỗ dành nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Yến, cuối cùng cậu cũng khó khăn mới ngừng khóc được.

Lúc này Thẩm Thanh Yến không dám cưỡng ép Lâm Sơ nữa, nếu Lâm Sơ vẫn còn giận hắn, không muốn để ý đến hắn thì hắn sẽ chiều theo ý cậu thôi.

Ai bảo mấy ngày trước hắn quá đáng, cố tình lạnh nhạt với người ta chứ.

Giờ cũng coi như là tự chuốc lấy thôi.

Thẩm Thanh Yến khẽ thở dài, đứng dậy nói: "Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai bổn vương lại đến thăm ngươi."

Nói xong, hắn mới xoay người rời đi.

Lâm Sơ nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Yến, trong lòng thoáng bất an.

Hôm nay cậu dám phũ phàng như vậy trước mặt Thẩm Thanh Yến, điện hạ sẽ không tức giận đến mức không cho cậu nuôi cổ nữa chứ?

Nhưng nếu không làm như vậy, cậu sợ rằng ở bên cạnh điện hạ, mọi chuyện sẽ lại quay về như trước. Lâm Sơ chỉ có thể ép bản thân lạnh lùng mà giữ lòng.

Cậu cũng không muốn chọc giận điện hạ, nhưng ai bảo điện hạ bỗng dưng đối xử tốt với cậu cơ chứ.

Nghĩ rằng ân sủng của điện hạ vốn chẳng nắm giữ được, hôm nay có lẽ cũng chỉ là hứng khởi nhất thời. Đợi vài ngày nữa, khi thấy cậu thái độ kiên quyết, chắc chắn điện hạ sẽ thấy mất hứng rồi lại tiếp tục lạnh nhạt với cậu thôi.

Lâm Sơ nghĩ vậy, lập tức cảm thấy hợp lý.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.