Mấy ngày sau đó, cứ hễ xong công vụ, Thẩm Thanh Yến lại vội vã trở về biệt viện để thăm Lâm Sơ.
Nhưng thái độ của Lâm Sơ đối với hắn vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Rõ ràng trong mắt đầy hoảng loạn và sợ hãi, thế nhưng vẫn dè dặt mà cự tuyệt hắn tới gần.
Mỗi khi hắn muốn ôm Lâm Sơ, Lâm Sơ luôn đỏ mặt đẩy hắn ra, không cho hắn chạm vào.
Nếu hắn cố chấp lại gần, Lâm Sơ sẽ dùng đôi mắt long lanh kia, ánh nhìn như sắp khóc mà nhìn hắn. Chỉ cần thấy vậy, trong lòng Thẩm Thanh Yến lập tức tràn đầy cảm giác tội lỗi, làm gì còn dám trêu chọc thêm.
Lúc này hắn mới nhận ra, thì ra không thể chạm vào Lâm Sơ lại khiến người ta khó chịu đến thế.
Hắn nhớ nhung những ngày trước, có thể tùy tiện ôm Lâm Sơ vào lòng, ôm eo, nắm tay hay gần gũi thân mật bất cứ lúc nào.
Còn hiện tại chỉ có thể giữ khoảng cách, sợ rằng nếu lại gần sẽ dọa Lâm Sơ sợ hãi.
Thẩm Thanh Yến không ngờ rằng trước đây hắn còn từng do dự liệu có nên tiếp tục gần gũi Lâm Sơ hay không, mà giờ lại thành ra Lâm Sơ tránh né hắn.
Không ngờ một người nhìn qua ngoan ngoãn, mềm mại như Lâm Sơ lại có tính khí lớn đến vậy, lâu như vậy mà vẫn chưa nguôi giận.
Hôm nay đúng ngày Tạ Trường Minh đến khám bệnh cho Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến bỏ qua chuyện chính sự, sớm đã ở trong phủ chờ.
Tạ Trường Minh vừa thấy hắn thì sững sờ.
Ngày thường, Đoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903205/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.