🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Sơ sợ đến run người, sắc mặt trắng bệch.

Nỗi hoảng loạn mãnh liệt khiến cậu quên mất phải giữ khoảng cách với điện hạ, như người chết đuối vớ được cọng rơm, cậu ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Thẩm Thanh Yến, vùi mặt vào ngực hắn, khóc nức nở không thành tiếng.

Những giọt nước mắt đong đầy trong mắt, chỉ cần khẽ chớp đã lăn xuống, thấm ướt ngực áo của Thẩm Thanh Yến.

Cậu thậm chí không dám khóc lớn, sợ làm Thẩm Thanh Yến mất thể diện.

Nhưng chính vì cậu càng cẩn thận như vậy, trái tim Thẩm Thanh Yến lại càng đau hơn.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt một lọn tóc bên thái dương của Lâm Sơ, trong mắt đầy tự trách.

Rõ ràng biết Lâm Sơ ngoan ngoãn xinh đẹp, dễ bị người ta nhòm ngó, hắn không nên để cậu một mình ở nơi này.

Hôm nay là sinh thần của Lâm Sơ, vậy mà hắn lại để cậu có một ký ức tệ hại như thế.

Hắn cúi mắt xuống, dịu dàng nói: "Đừng khóc, ta đưa ngươi về."

Nghe nói không cần phải ở lại đây nữa, Lâm Sơ vội vàng gạt nước mắt, muốn đứng dậy.

Nhưng vừa mới gượng người, đôi chân lại không chịu nghe lời mà run rẩy, suýt nữa ngã về phía trước. Thẩm Thanh Yến vội vàng đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"

Lâm Sơ lắc đầu, đuôi mắt còn vương sắc hồng sau khi khóc, càng làm dung nhan thêm lay động lòng người.

"Chân... mềm nhũn..." Cậu khẽ nói.

Thẩm Thanh Yến cắn môi, không nói gì, lập tức cúi người đưa tay vòng qua dưới gối Lâm Sơ, bế ngang cậu lên. Ngay trước mặt bao người trong yến tiệc, hắn cứ thế ôm Lâm Sơ rời đi.

Đợi bọn họ đi rồi, mọi người mới hoàn hồn lại.

Vừa rồi cảnh Thẩm Thanh Yến nổi giận vì Lâm Sơ, ai cũng thấy rõ. Mà sự che chở cùng thương tiếc dành cho Lâm Sơ, tuyệt không phải giả vờ.

Đoan Vương thật sự xem mỹ nhân nhỏ nuôi ở biệt viện này là báu vật trong lòng, khiến tất cả mọi người đều hiểu rằng: Lâm Sơ không phải người họ có thể vọng tưởng.

......

Ngoài cổng Hầu phủ, Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ đặt lên xe ngựa.

Mọi hành động của hắn đều vô cùng cẩn thận, sợ lỡ tay làm cậu bị thương. Nhìn áo ngoài của Lâm Sơ hơi xộc xệch, lại nghĩ đến trên đó còn vương hơi thở của kẻ khác, ánh mắt hắn trầm xuống, đưa tay muốn cởi áo ngoài của Lâm Sơ, thay bằng áo của mình.

Nhưng động tác ấy lại khiến Lâm Sơ nghĩ tới điều gì đó, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, giọng run run: "Điện hạ... đừng... đừng mà..."

Thẩm Thanh Yến sững người, ngón tay vừa chạm vào vạt áo đã dừng lại.

Hắn biết Lâm Sơ đang sợ, bèn kiên nhẫn giải thích: "Áo ngoài bẩn rồi, ta giúp ngươi thay, mặc áo của ta được không?"

Vừa dứt lời, những giọt nước mắt vừa ngừng lại nay lại im lặng rơi xuống.

Đôi mắt hồ ly trong sáng của Lâm Sơ mở to nhìn hắn không rời, không nói gì, cũng không khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Thẩm Thanh Yến hoảng loạn vô cùng.

"Sao vậy? Sao lại khóc? Có phải ta chọc ngươi giận rồi không?"

Lâm Sơ lắc đầu, cắn chặt môi đến mức để lại vết hằn, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: "Điện hạ... đừng... đừng chê ta bẩn... ta không bẩn..."

Chỉ một câu ngắn ngủi, lại khiến lồng ngực Thẩm Thanh Yến như tê dại.

Hắn ngẩn ngơ nhìn Lâm Sơ, như thể bị người ta nhìn thấu, bối rối chẳng biết che giấu nơi đâu. Hít thở nặng nề, hắn rút tay lại, khàn giọng: "Ta..."

Hắn muốn nói, ta chưa từng chê ngươi.

Nhưng bao lần trong lòng hắn vẫn luôn tự nhủ, Lâm Sơ xuất thân từ lâu Túy Nguyệt – nơi ong bướm phong trần, hắn không thể chạm vào cậu.

Thế mà nay, đối với người lẽ ra phải giữ khoảng cách ấy, hắn lại sinh ra khát vọng chiếm hữu chưa từng có. Đến mức chỉ cần nghĩ áo quần của Lâm Sơ từng bị kẻ khác chạm vào, hắn cũng muốn vứt bỏ, thiêu hủy nó đi.

Còn những chuyện Lâm Sơ đã trải qua ở lâu Túy Nguyệt, hắn càng không dám nghĩ tới.

Hắn chỉ trách bản thân vì sao không tìm thấy Lâm Sơ sớm hơn, trước khi cậu bị bán vào nơi ấy. Vì sao vào lúc tối tăm nhất đời cậu, hắn không xuất hiện để bảo vệ.

Người vốn mắc chứng sạch sẽ, chán ghét mọi thứ dơ bẩn như Thẩm Thanh Yến, lúc này lại chẳng còn để ý gì tới quá khứ của Lâm Sơ. Dù cậu xuất thân từ lâu Túy Nguyệt thì sao, dù cậu có thể là mật thám Thẩm Minh Duẫn phái tới thì sao, điều duy nhất hắn nên thấy may mắn chính là – Lâm Sơ nguyện ý ở bên cạnh mình.

Nén xuống nỗi đau nhói tim, cuối cùng Thẩm Thanh Yến không kìm nổi mà ôm chặt Lâm Sơ vào lòng.

Hắn ôm rất chặt, chặt đến như muốn hòa cậu vào trong máu thịt, giọng run run hối hận: "Xin lỗi, là ta không tốt, đừng khóc nữa."

Vốn chỉ khóc khe khẽ, nhưng khi nghe được lời an ủi ấy, những uất ức bị dồn nén của Lâm Sơ lại bùng nổ. Cậu nắm chặt vạt áo của Thẩm Thanh Yến, khóc đến nấc nghẹn, thở không ra hơi.

Thân thể mềm mại như tan chảy trong lồng ngực rắn chắc, gần như biến thành một vũng nước.

Vì khóc quá dữ dội, cậu ho sặc một tiếng, sống lưng run rẩy, mái tóc rối rơi xuống cổ trắng nõn yếu ớt. Trong khoang xe ngựa chòng chành, hình ảnh ấy khiến người ta tim thắt lại.

Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cố ép bản thân dời tầm mắt đi, nhưng tay lại càng siết chặt, như muốn che giấu tất cả.

Bờ môi khẽ thì thầm: "Đừng khóc, đừng khóc nữa..."

Lâm Sơ của hắn ngoan ngoãn nhất, sạch sẽ nhất, sao có thể bẩn được? Người bẩn, rõ ràng là chính hắn mới phải.

Là trái tim hắn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã sinh ra thành kiến thế tục với cậu.

Là trái tim hắn, vừa chê bai vừa khao khát chạm vào cậu, ôm cậu, thậm chí còn muốn làm chuyện phong trần với cậu.

Là trái tim hắn, ngay cả khi Lâm Sơ đang đau khổ như thế, vẫn còn nghĩ đến việc cắn lên chiếc cổ trắng nõn của cậu một ngụm.

Như vậy thì hắn khác gì kẻ vừa rồi định làm nhục Lâm Sơ?

Thẩm Thanh Yến cúi mắt xuống, giấu đi sự u ám trong đáy mắt.

......

Trở lại biệt viện, Thẩm Thanh Yến bế Lâm Sơ xuống xe ngựa.

Đám hạ nhân trong phủ nhớ rõ lúc rời đi, Lâm Sơ còn ăn mặc chỉnh tề, dung mạo tinh xảo đẹp đẽ. Giờ phút này lại co rút trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến, tóc tai rối bời, quần áo nhàu nhĩ, đôi mắt khóc đến đỏ bừng, sưng húp, ai nấy đều kinh hãi.

Rốt cuộc là ai dám bắt nạt Lâm công tử?

Cằm Thẩm Thanh Yến căng chặt, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng như muốn cảnh cáo đừng ai bén mảng lại gần.

Hắn ôm Lâm Sơ đi nhanh như gió vào viện Cẩm Phong, một cước đá văng cánh cửa, đặt cậu lên giường.

Ánh mắt u tối dừng lại nơi đuôi mắt còn ửng hồng, tóc mai ướt đẫm rồi lướt xuống chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, hơi thở dồn dập: "Hôm nay ta vốn nên cho ngươi một sinh nhật thật tốt, nào ngờ lại khiến ngươi khóc thành thế này."

Lúc này Lâm Sơ đã không còn khóc nữa. Thân thể vốn yếu ớt, sau khi khóc lâu lại thêm say xe, mắt nhìn Thẩm Thanh Yến trở nên mơ hồ.

Thế mà cậu vẫn gắng gượng nói: "Không trách điện hạ, sinh thần của ta không quan trọng, có cũng được, không có cũng chẳng sao."

"Ai nói là không quan trọng?"

Thẩm Thanh Yến đưa tay chạm vào đôi mắt sưng húp vì khóc của Lâm Sơ, lòng bàn tay chai sần nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt khiến cậu rùng mình.

Lâm Sơ chỉ thấy ngực nhói lên, ngượng ngùng né tránh: "Từ nhỏ đến giờ ta cũng chưa từng có sinh thần đàng hoàng, nên không quan trọng đâu."

"Vậy sau này ta bù cho ngươi, được không?" Giọng Thẩm Thanh Yến nhẹ hẳn, sợ Lâm Sơ từ chối.

Lâm Sơ sững lại, ánh mắt hơi tránh đi.

"Sau này... sau này rồi hãy nói."

Sinh thần năm sau, e rằng cậu đã nằm dưới mộ rồi, sao có thể đồng ý yêu cầu của điện hạ đây.

Sợ Thẩm Thanh Yến lại hỏi tiếp, Lâm Sơ chớp đôi mắt mệt mỏi, buồn ngủ: "Điện hạ, ta mệt rồi, muốn ngủ."

"Ngủ đi."

Bị từ chối, Thẩm Thanh Yến giấu nỗi chua xót vào lòng, ngoài mặt vẫn như thường.

"Để ta giúp ngươi thay áo..."

Thẩm Thanh Yến định cởi áo ngoài cho Lâm Sơ, nhưng nhớ lại cảnh trong xe ngựa ban nãy, động tác khựng lại.

Tai Lâm Sơ đỏ bừng: "Ta tự thay được rồi."

"Được."

Thẩm Thanh Yến quay đi, không nhìn Lâm Sơ thay áo ngủ.

Hắn không muốn để cậu thấy mình giống bọn lưu manh hạ tiện kia.

Nhưng khi ngẩng mắt, tấm bình phong trước mặt lại hiện rõ bóng dáng mảnh mai phía sau. Hắn thấy được dáng người Lâm Sơ lúc cởi áo, nghe rõ tiếng chuông bạc khẽ rung bên tai, tiếng áo gấm rơi xuống đất xen lẫn nhau.

Không cần nhìn cũng biết, phía sau là cảnh đẹp mê hồn thế nào.

Yết hầu Thẩm Thanh Yến khẽ trượt, cố gắng kiềm chế không quay đầu lại.

Không phải hắn chưa từng thấy thân thể Lâm Sơ.

Lần đầu tiên là khi Lâm Sơ nuôi cổ, nhìn cổ trùng chui vào ngực cậu, tim hắn cũng ngứa ngáy theo.

Sau đó khi Lâm Sơ bị ép uống cổ, đau đớn đến tự cào rách ngực, hắn chỉ mong nơi lồng ngực trắng mịn ấy có thể hồi phục nguyên vẹn.

Lần khác, khi hắn mạnh mẽ cởi áo Lâm Sơ, ánh mắt lưu luyến trên tấm lưng trắng ngần, lướt qua vòng eo quyến rũ, dừng ở khe mông khêu gợi.

Thân thể Lâm Sơ tuy gầy nhưng thịt lại nảy nở nơi mông, vừa trắng vừa mềm.

Chỉ cần nghĩ lại, cả người Thẩm Thanh Yến đã nóng bừng.

Chỉ đứng đây thôi cũng là một kiểu tra tấn.

Chẳng bao lâu, giọng yếu ớt vang lên: "Điện hạ, ta thay xong rồi."

Thẩm Thanh Yến hít sâu một hơi, quay người lại đã là dáng vẻ Đoan Vương lạnh lùng. Hắn nhìn Lâm Sơ đã mặc áo ngủ, thấy trên đầu cậu vẫn còn trâm bạc, hoa tai mã não chưa gỡ, nói: "Để ta tháo cho ngươi."

"Làm phiền điện hạ."

Lâm Sơ quả thực đã mệt, không từ chối nữa.

Cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường, mặc cho Thẩm Thanh Yến đứng trước mặt tháo trâm bạc, gỡ hoa tai xuống.

Không còn mấy thứ đó, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Ngươi không thích mấy món trang sức này à?" Thẩm Thanh Yến nhận ra sự thay đổi.

"Ừm." Lâm Sơ gật đầu: "Trước kia ở lâu Túy Nguyệt, ta thấy quan lại tặng cho hoa khôi mấy món đồ chơi này, ta không thích."

Thực ra không nên so sánh như vậy. Những thứ Thẩm Thanh Yến tặng so với đồ mà đám quan khách kia ban cho hoa khôi đều quý trọng hơn nhiều. Nhưng với Lâm Sơ, dù quý hay rẻ, cũng chẳng có khác biệt gì.

Chỉ là thú vui nhất thời của bọn quan lớn quyền quý, ban cho tiểu quan chút đồ chơi, quá mức tùy tiện.

Mà cậu và điện hạ lại không phải mối quan hệ ấy, cậu càng không muốn bị đối xử như vậy.

Bàn tay cầm hoa tai của Thẩm Thanh Yến siết chặt.

"Là ta thiếu suy nghĩ."

Hắn chỉ nghĩ khi Lâm Sơ mang chúng sẽ rất đẹp, muốn nhìn cậu được mình trang điểm cho thật lộng lẫy. Nhưng hắn lại quên mất cảm nhận của cậu.

Trong lòng tràn đầy hối hận.

Chính vì từng có ý muốn nạp Lâm Sơ làm thiếp mà nay hắn càng thấy xấu hổ.

Mọi sự ban tặng trước đây đều mang dáng vẻ ban ơn, hắn chưa từng thực sự cúi đầu nhìn thẳng vào cậu. Mãi đến hôm nay, khi Lâm Sơ nói ra những lời ấy, như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến hắn bừng tỉnh.

Những suy nghĩ trước kia trong đầu Thẩm Thanh Yến dần tiêu tan.

Nếu đã thích Lâm Sơ, hắn phải trân trọng cậu, yêu thương cậu, tuyệt đối không thể tùy tiện như trước.

Lâm Sơ không biết Thẩm Thanh Yến đang nghĩ gì, chỉ thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Cậu ngồi đó, đầu tựa vào bàn tay to của hắn rồi ngủ thiếp đi.

Thẩm Thanh Yến sợ làm cậu tỉnh, đứng bên giường không dám nhúc nhích. Tay vẫn giữ nguyên tư thế ấy, từ từ đặt cậu nằm xuống giường.

Nhưng cánh tay lại bị Lâm Sơ coi như gối, cứ thế mà gối ngủ say.

Đường đường là Đoan Vương điện hạ, giờ chỉ có thể ngồi ở mép giường, tựa lên nền đất lạnh lẽo, để cánh tay làm gối cho cậu, lặng lẽ nhìn dung nhan yên tĩnh của Lâm Sơ trong giấc ngủ.

Giờ phút này trời vẫn còn sáng, không biết Lâm Sơ đã ngủ bao lâu, đến khi sắc trời tối dần, đã sang giờ Dậu.

*giờ Dậu: 17 giờ đến 19 giờ

Trong viện bất ngờ vang lên tiếng pháo hoa, ánh lửa rực rỡ soi sáng cả đêm tối chưa kịp thắp đèn, âm thanh lớn khiến Lâm Sơ trong mơ cũng tỉnh lại.

Cậu ngơ ngác mở mắt, lập tức thấy Thẩm Thanh Yến ngồi cạnh giường, cánh tay vẫn bị mình gối lên.

Trong bóng tối, đôi mắt Thẩm Thanh Yến sáng ngời nhìn cậu.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng pháo hoa đan xen, rực rỡ nóng bỏng.

"Có muốn cùng đi xem pháo hoa không?"

......

Trong viện, Lâm Sơ lại được quấn kín mít.

Mấy gia nhân đang châm ngòi, pháo hoa bùng nổ rực sáng cả bầu trời, in hằn lên nền đêm đen như mực.

Đây là màn pháo hoa Thẩm Thanh Yến chuẩn bị cho sinh thần của Lâm Sơ.

Ban đầu thấy Lâm Sơ ngủ, hắn định hủy bỏ. Nhưng cậu gối đầu lên tay hắn, khiến hắn không rời đi được rồi quên mất.

Đến giờ Dậu, pháo hoa vừa nổ, Lâm Sơ đã tỉnh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ được nhìn thấy pháo hoa đẹp đến vậy.

Trước kia, cậu chỉ thấy từ ngoài thành vài chùm pháo hoa đơn giản, chớp nở rồi tắt ngay, chẳng có nhiều hình dạng, xem cũng chẳng thấy hứng thú.

Nhưng bây giờ, cậu lại thấy đủ loại pháo hoa rực rỡ, đẹp đến say lòng.

Cậu như một đứa nhỏ, đôi mắt sáng long lanh nhìn bầu trời, tay chỉ lên pháo hoa, vui vẻ reo lên: "Điện hạ mau xem, có hình thỏ kìa!"

"Đẹp quá!"

Nếu không vì thân thể suy yếu, hẳn là cậu đã nhảy cẫng lên vì vui mừng.

"Điện hạ, sao đêm nay lại bắn pháo hoa vậy?" Cậu thắc mắc.

Thẩm Thanh Yến khẽ mím môi cười, không trả lời.

Hắn không ngờ chỉ một màn pháo hoa nhỏ bé lại có thể khiến Lâm Sơ vui đến thế. Nhưng nhìn nụ cười nở rộ trên gương mặt cậu, hắn lại thầm cảm thấy may mắn, thật tốt vì đã không hủy bỏ.

Lâm Sơ ngước nhìn trời cao, còn Thẩm Thanh Yến thì chẳng chớp mắt, chỉ nhìn cậu.

Hắn không để tâm đến pháo hoa, hắn chỉ để tâm đến Lâm Sơ.

Đột nhiên, Lâm Sơ nắm chặt tay hắn, đôi mắt sáng rực, nhìn lên hàng chữ nở rộ giữa bầu trời rồi quay đầu lại: "Điện hạ, kia là gì vậy?"

Trên nền trời đêm đen, pháo hoa ngũ sắc rực rỡ nở thành mấy chữ to.

Lâm Sơ, sinh thần vui vẻ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.