Màn pháo hoa chúc phúc dành cho Lâm Sơ chỉ rực sáng trên bầu trời đêm được một lát rồi dần dần biến mất.
Thế nhưng dù chỉ ngắn ngủi như vậy, Lâm Sơ vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Cậu ngơ ngác nhìn lên trời, nụ cười trên mặt thật lâu vẫn chưa tan đi.
Ánh mắt cậu ngẩn ngơ dõi theo hàng chữ kia, như muốn khắc sâu vĩnh viễn xuống đáy lòng.
Trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp, cảm xúc mãnh liệt dâng trào khiến ngực cậu như sắp nổ tung. Năm ngón tay đang nắm chặt cánh tay Thẩm Thanh Yến khẽ siết lại, lời nói bị nghẹn nơi cổ họng. Cậu hé môi, cố gắng ép bản thân phát ra âm thanh.
Cuối cùng, chỉ khô khốc thốt được một câu: "Điện hạ... ngài thật tốt."
Cậu vốn vụng về, chẳng giỏi nói lời hay ý đẹp.
Nhưng dù không nói, Thẩm Thanh Yến vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cậu.
Thẩm Thanh Yến không dám tưởng tượng trước kia mỗi lần sinh thần Lâm Sơ đã trôi qua thế nào, chắc hẳn vô cùng sơ sài. Chỉ một màn pháo hoa đơn giản, đã khiến cậu cảm động đến vậy.
Lâm Sơ nhà hắn thật quá dễ thỏa mãn rồi.
May mắn là người ấy đã ở bên cạnh hắn, nếu không lỡ gặp phải kẻ xấu, chẳng biết sẽ bị lừa dối thành bộ dạng gì.
Hắn mở miệng: "Chỉ vì ngươi mà bắn một màn pháo hoa thôi, chưa tính là gì tốt đẹp cả. Lâm Sơ, ngươi xứng đáng có được nhiều hơn thế nữa."
"Nhưng mà... ta đã thấy mãn nguyện lắm rồi." Lâm Sơ đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903210/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.