Trong lòng Thẩm Thanh Yến tràn ngập nỗi hối hận dữ dội, đôi mắt dần hoe đỏ. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng ép cảm xúc đang cuồn cuộn xuống rồi lấy hết can đảm nhìn về phía Lâm Sơ: "Em có thể tha thứ cho ta không?"
Lâm Sơ ngẩn ra.
Cậu không ngờ chuyện nuôi cổ lại khiến Thẩm Thanh Yến mang gánh nặng lớn như vậy.
"Điện hạ hiểu lầm rồi, ta chưa bao giờ trách ngài, sao lại nói tha thứ?"
Trong mắt Lâm Sơ đầy vẻ khó hiểu: "Điện hạ tìm ta đến nuôi cổ, lại cho ta thù lao tương xứng, còn cứu ta ra khỏi nơi dầu sôi lửa bỏng kia, rõ ràng là ta nên biết ơn ngài mới đúng. Điện hạ sao lại cảm thấy phải xin lỗi ta?"
Đối với Lâm Sơ, quan hệ giữa cậu và Thẩm Thanh Yến từ trước đến nay chỉ là chủ tớ. Dù Thẩm Thanh Yến đối xử tốt, nói rằng thích cậu nhưng bản thân cậu chưa bao giờ thật sự để trong lòng.
"Nuôi cổ vốn là trách nhiệm của ta. Điện hạ không cần tự trách, dù sau này ta có chết đi, cũng không phải lỗi của điện hạ." Lâm Sơ cúi mắt, giọng nói tuy mềm mại nhưng lại bất ngờ mang chút lạnh lùng.
Như thể đối với thế gian này, cậu không còn gì lưu luyến.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Thanh Yến cảm nhận được sự xa cách từ Lâm Sơ. Rõ ràng cậu đang ở ngay trước mắt, hắn có thể tùy lúc ôm vào lòng, vậy mà vẫn thấy như cách rất xa, với tới thế nào cũng không được.
Thẩm Thanh Yến theo bản năng nắm chặt tay Lâm Sơ: "Được rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903213/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.