Thẩm Thanh Yến một tay đỡ lấy mặt Lâm Sơ, một tay không ngừng muốn giúp cậu lau đi vết máu, nhưng Lâm Sơ lại yếu ớt vô lực, nằm gục trong lòng ngực hắn, không ngừng ho ra máu.
Từ trước đến nay vẫn tự cho mình là không gì không làm được, lúc này Thẩm Thanh Yến lại hoàn toàn không biết phải làm thế nào, đến mức chạm vào Lâm Sơ cũng không dám dùng sức, chỉ vì Lâm Sơ trước mắt quá yếu, như thể chỉ cần dùng chút lực thôi, cậu sẽ tan biến ngay.
Tạ Trường Minh mang hòm thuốc chạy đến. Lúc đầu chỉ nghe nói Lâm Sơ có chút ho khan, nhưng khi đến nơi, lại thấy cảnh cậu không ngừng ho ra máu. Khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người, giờ đã xám ngoét như tro, môi bị máu tươi nhuộm đỏ đậm, càng làm dung nhan thêm tái nhợt, yếu ớt.
Chiếc hòm thuốc rơi xuống đất, Tạ Trường Minh bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Lâm Sơ bắt mạch.
"Điện hạ, sao lại thế này? Lâm Sơ đang yên lành, sao lại đột nhiên ho ra máu?"
Tạ Trường Minh nhíu mày, sắc mặt nặng nề.
Thẩm Thanh Yến không thể trả lời, cả người hắn thất hồn lạc phách, ánh mắt dán chặt lấy Lâm Sơ, sợ chỉ cần chớp mắt một cái, sẽ không còn nhìn thấy nữa.
Hắn quỳ gối bên cạnh, ôm lấy Lâm Sơ thật nhẹ, áp má mình lên mái tóc ẩm lạnh của cậu, cố gắng sưởi ấm thân thể trong ngực.
Rõ ràng mặt trời đã lên cao, nhưng người trong lòng lại lạnh buốt đến mức kinh hãi.
Lâm Sơ nhắm mắt, lồng ngực phập phồng yếu ớt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903214/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.