Thẩm Thanh Yến bước chân loạng choạng đẩy Tạ Kỳ Vũ ra, lao đến bên giường. Nhìn Lâm Sơ nằm bất động, gương mặt tái nhợt gần như trong suốt, bàn tay to của hắn không kìm được mà khẽ v**t v* gò má gầy gò ấy, trong lòng bàn tay lạnh buốt.
Đôi mắt vốn lạnh lùng sâu thẳm, giờ đây đỏ rực như sắp trào máu.
Hắn cúi người sát bên tai Lâm Sơ, dùng giọng chỉ hai người mới nghe thấy, gần như cố chấp thì thầm: "Lâm Sơ, ta sẽ không để em chết. Ta nhất định, nhất định sẽ cứu em."
Nói rồi, ngón tay hắn quấn lấy một ít tóc bên mai của Lâm Sơ, bất chợt bật cười khẽ: "Nếu em thật sự chết rồi, ta sẽ lấy mạng ta theo cùng. Trên đường xuống hoàng tuyền, em sẽ không cô độc."
Tất cả sai lầm đều là hắn tạo ra.
Nếu không phải hắn tìm Lâm Sơ để nuôi cổ thì dù thân thể Lâm Sơ yếu ớt, cũng vẫn có thể sống thêm ba, bốn năm. Nếu được dùng dược liệu trân quý của hoàng thất, sơn hào hải vị để bồi dưỡng hằng ngày, chưa biết chừng còn có thể kéo dài thêm nhiều năm.
Nhưng vì nuôi cổ mà khiến sinh mệnh vốn đã ngắn ngủi của Lâm Sơ giờ chỉ còn một tháng.
Hắn lại còn từng mơ ước Lâm Sơ có thể sống lâu trăm tuổi, còn ngây ngô tự cho là đúng, đem bùa bình an hứa hẹn tặng cho cậu. Nghĩ lại, Thẩm Thanh Yến chỉ thấy chính mình như một trò cười.
Dù không cố ý, hắn cũng đã trở thành kẻ đao phủ cướp đi sinh mệnh của Lâm Sơ.
Thẩm Thanh Yến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903215/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.