"Điện hạ, xin đừng nói đùa như vậy nữa, ta không thể nào thành thân với ngài được."
Lâm Sơ cúi mắt, nhìn thấy Thẩm Thanh Yến đã bắt đầu nghĩ đến danh sách sính lễ, cậu không nhịn được cắt ngang dòng tưởng tượng ấy, giọng nói dứt khoát.
Thẩm Thanh Yến im lặng một lát, rồi bỗng nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ, ánh mắt trở nên vô cùng cố chấp.
Hắn bỏ ngoài tai lời từ chối, lại hỏi: "Ngoài người nhà em, còn muốn đãi tiệc mời khách không? Lễ phục cưới em thích kiểu gì?"
Hắn cứ thế hỏi liên tiếp, trông hệt như đã đắm chìm trong niềm mong chờ và hân hoan trước việc thành thân.
Lâm Sơ bị một Thẩm Thanh Yến xa lạ như vậy làm cho hoảng sợ. Sau khi nhiều lần từ chối đều vô ích, cậu cắn môi. Có những điều vốn không định nói ra, định sẽ giấu đi mãi mãi.
Nhưng với tình cảnh trước mắt, nếu không nói thật, e rằng vài ngày nữa cậu thật sự sẽ bị ép gả cho Thẩm Thanh Yến.
Lâm Sơ cảm kích vì Thẩm Thanh Yến đã đối xử tốt với mình, nên càng không muốn có một ngày khiến hắn trở thành kẻ goá vợ trong mơ hồ.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn thở dài, nói: "Điện hạ, ta sắp chết rồi. Ngài không cần phải lãng phí thời gian với ta nữa."
Lời vừa dứt, không gian xung quanh lặng như tờ.
Lâm Sơ vốn nghĩ rằng việc nói ra sự thật sẽ vô cùng khó khăn, nhưng khi đã thốt ra rồi, lại cảm thấy nhẹ nhõm hiếm có.
Giờ điện hạ cũng không còn bắt cậu nuôi cổ, thật ra cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903217/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.