Từ ngày Liễu thị và Lâm Nguyệt Nhi dọn vào Vương phủ, có họ bầu bạn, trên gương mặt Lâm Sơ mỗi ngày cũng nở nhiều nụ cười hơn.
Ban ngày Liễu thị còn phải lo việc ở tửu lầu, vì thế thời gian Lâm Nguyệt Nhi ở bên Lâm Sơ lại càng nhiều hơn.
Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, đã lâu không được gặp Lâm Sơ, nay vừa gặp thì cứ quấn lấy cậu.
Mỗi ngày đều ôm lấy chân Lâm Sơ, nằng nặc đòi được ôm một cái.
Lâm Sơ vốn chiều chuộng muội muội, xin gì là đáp ứng, cho dù thân thể không thoải mái, cũng vẫn mỉm cười bế nàng ngồi lên đùi. Tiểu cô nương ôm lấy cổ cậu, ngửi ngửi rồi không kìm được hỏi: "A huynh bị bệnh sao, sao người lại có mùi thuốc nồng thế này?"
"Dạo gần đây ta bị cảm lạnh thôi, Nguyệt nhi đừng lo lắng."
Lâm Sơ cười, xoa xoa đầu nàng.
"Vậy a huynh phải mau mau khỏi bệnh nhé." Tiểu cô nương nghiêng đầu, đôi mắt đen láy tràn đầy quan tâm.
"Sẽ thôi."
Nhìn vào ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của muội muội, trong lòng Lâm Sơ dấy lên nỗi áy náy.
Xin lỗi, Nguyệt nhi, a huynh đã lừa muội.
Khi hai huynh muội còn đang nói cười, Thẩm Thanh Yến đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một chén thuốc.
Hắn đặt thuốc xuống rồi bế Lâm Nguyệt Nhi từ trên đùi Lâm Sơ xuống, lại trực tiếp bế Lâm Sơ lên đặt vào lòng mình, động tác liền mạch lưu loát: "Lâm Sơ, uống thuốc đi."
Đôi mắt Lâm Nguyệt Nhi trợn tròn.
Sao vị đại ca này lúc nào cũng tranh giành a huynh với nàng vậy chứ!
Lâm Sơ bị hắn làm cho vừa thẹn vừa bối rối, ngồi trong lòng ngực hắn không nhịn được giãy giụa: "Điện hạ, Nguyệt nhi còn ở đây, ngài buông ta xuống trước đi."
Thẩm Thanh Yến nhướng mày, ánh mắt hơi lạnh lẽo liếc nhìn Lâm Nguyệt Nhi. Tiểu cô nương bị ánh mắt ấy dọa run cả người, vội vàng né tránh, nào còn dám tranh giành a huynh với hắn nữa.
Trước mặt muội muội, Thẩm Thanh Yến từng thìa từng thìa kiên nhẫn bón thuốc cho Lâm Sơ, động tác dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ.
Không biết có phải vì Thẩm Thanh Yến đã biết sự thật hay không mà Lâm Sơ ở trước mặt hắn không còn cố kỵ gì nhiều.
Dù sao thì cậu cũng sắp chết, điện hạ vừa thích vừa muốn cưới cậu cũng chỉ vì thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời. Nếu như cậu tùy hứng một chút, có khi điện hạ sẽ thấy cậu chẳng tốt đẹp như tưởng tượng, biết đâu sẽ bỏ ý định thành thân.
Nghĩ vậy, mỗi lần Thẩm Thanh Yến bón thuốc, Lâm Sơ sẽ cố tình không phối hợp.
Lúc thì chê đắng, lúc lại bảo nóng quá rồi lại nói lạnh quá. Nếu không vừa ý, cậu lập tức bặm chặt môi, mặc cho Thẩm Thanh Yến dỗ thế nào cũng không chịu uống.
Đôi mắt hồ ly trong veo len lén liếc về phía Thẩm Thanh Yến, trong lòng nghĩ: điện hạ chắc sẽ thấy cậu thật phiền phức.
Nhưng đón lấy lại là ánh mắt dịu dàng mỉm cười của Thẩm Thanh Yến.
Hắn không những không thấy phiền, mà còn hầu hạ càng thêm chăm chú, như có phần vui thích.
Trong lòng hắn dâng lên một niềm thỏa mãn khó tả — rốt cuộc Lâm Sơ cũng chịu bộc lộ chút tính khí nhỏ nhặt với mình.
Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nhìn gương mặt kiêu ngạo trong lòng, hắn chỉ cảm thấy Lâm Sơ sao mà đáng yêu đến thế.
Nếu không phải vì Nguyệt nhi còn đang ở đây, hắn thật muốn hôn một cái.
Không biết phải dỗ bao lâu, cuối cùng bát thuốc nhỏ kia mới uống hết.
Nguyệt nhi ngồi bên nhìn đã lâu, không kìm được khuyên: "A huynh, huynh phải ngoan ngoãn uống thuốc thì bệnh mới mau khỏi."
Nghe vậy, nghĩ đến bộ dáng cố ý gây khó dễ cho Thẩm Thanh Yến vừa rồi đều bị muội muội thấy hết, Lâm Sơ không khỏi đỏ mặt.
Thẩm Thanh Yến còn ghé vào chọc ghẹo: "Nguyệt nhi nói đúng, thuốc phải uống ngoan thì mới tốt lên được. Nhưng mà dáng vẻ không nghe lời của em, ta cũng rất thích."
Lâm Sơ càng đỏ mặt hơn.
Sao tình hình lại khác hẳn với những gì cậu tưởng tượng thế này?
Thẩm Thanh Yến vốn dĩ rất thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Lâm Sơ. Trong lòng cậu khẽ động, siết chặt người trong ngực hơn một chút, dịu dàng nói: "Ngày mai đi cùng ta vào cung gặp mẫu hậu, được không?"
Mẫu hậu của điện hạ... chẳng phải chính là đương kim Thái hậu sao?
Trong lòng Lâm Sơ bối rối, theo bản năng từ chối: "Điện hạ, chuyện này không thích hợp đâu."
"Có gì mà không thích hợp. Chúng ta sắp thành thân, ta còn chưa đưa em đi gặp người nhà ta. Em tốt như vậy, mẫu hậu nhất định cũng sẽ rất thích."
Trong mắt hắn, Lâm Sơ ngoan ngoãn, xinh đẹp, tính tình cũng tốt. Người khác có định kiến chẳng qua là vì chưa tiếp xúc nhiều, chỉ cần gặp một lần nhất định sẽ quý mến.
"Nhưng ta chưa từng đồng ý sẽ thành thân với ngài..." Lâm Sơ lẩm bẩm.
Mỗi lần nghe thấy cậu nói thế, Thẩm Thanh Yến đều giả vờ như không nghe thấy, chỉ ôn tồn đáp: "Vậy chờ đến khi em muốn đi, ta sẽ đưa em đi."
"..."
Đối diện với kiểu tránh nặng tìm nhẹ của hắn, Lâm Sơ thật sự thấy đau đầu.
Gần đây ngoài việc chăm sóc Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến chỉ lo chuẩn bị hôn sự, mọi công vụ đều gác lại. Hắn cả ngày canh giữ bên cạnh, thậm chí còn tự mình xuống bếp, đặc biệt làm những món điểm tâm mà Lâm Sơ thích ăn.
Ở cùng mẹ con Liễu thị cũng ngày càng hòa hợp, không còn giữ dáng vẻ uy nghiêm của một Đoan Vương.
Liễu thị vốn còn sợ hắn, nhưng thấy hắn vì con mình mà hạ mình học nấu nướng, khiêm tốn hỏi han, trong lòng bà không khỏi mừng cho Lâm Sơ đã gặp được người xứng đáng.
Những gì Thẩm Thanh Yến làm, Lâm Sơ đều thấy cả.
Cho dù là người cứng rắn đến đâu, được sủng ái như vậy cũng sẽ mềm lòng. Huống chi Lâm Sơ vốn không phải người kiên định.
Có lúc cậu thầm nghĩ, giá như thân thể mình khỏe mạnh thì tốt biết bao, như vậy cậu có thể có thêm chút dũng khí...
"Nghĩ cái gì vậy, nếm thử một miếng này xem có ngon không." Thẩm Thanh Yến đem món điểm tâm tự tay làm, đưa tới miệng Lâm Sơ đang ngẩn người, hỏi: "Hương vị thế nào?"
Lâm Sơ bị ngọt đến mức nhăn cả mày: "Điện hạ, ngọt quá......"
"Vậy sao?" Thẩm Thanh Yến cắn đúng chỗ Lâm Sơ vừa ăn, vị ngọt lan đầy đầu lưỡi, ngọt đến mức hơi gắt: "Đậu tán nhuyễn cho nhiều quá, để ta làm lại lần nữa."
Nói xong thì bưng cả mâm điểm tâm quay lại phòng bếp nhỏ, định làm lại từ đầu.
Lâm Sơ muốn ngăn hắn lại, không cho hắn tự mình đi làm những việc này. Dù sao đôi tay của Thẩm Thanh Yến vốn là vàng ngọc, có thể cầm bút, có thể cầm kiếm, nào cần vì cậu mà vào phòng bếp để nhồi bột làm điểm tâm.
Nhưng tay vừa vươn ra, còn chưa kịp chạm đến tay áo Thẩm Thanh Yến, ngực đã truyền đến một trận đau nhói.
Sắc mặt cậu biến đổi, nhìn bóng dáng Thẩm Thanh Yến rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cậu. Những nha hoàn sai vặt kia nếu không có lệnh của Thẩm Thanh Yến thì sẽ không tùy tiện vào, còn Lâm Nguyệt Nhi thì đã bị Thẩm Thanh Yến kêu ra vườn chơi.
Lâm Sơ một tay che ngực, tay kia đau quá mức nên lỡ quét ngã chén trà trên bàn xuống đất.
Tiếng động trong trẻo làm kinh động hạ nhân ngoài sân.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, nha hoàn Uyển Hương vội vàng chạy vào, thấy Lâm Sơ đau đến mức ngã dựa lên bàn, sợ hãi đến tay chân luống cuống: "Công tử, ngài sao vậy? Đừng dọa ta......"
Những người khác thì vội vàng đi gọi Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến không ngờ mới rời đi chốc lát, bệnh của Lâm Sơ đã phát tác.
Lúc này Lâm Sơ đau đến mức ý thức mơ hồ, cậu đẩy Uyển Hương ra, chỉ cảm thấy đau từ ngực lan khắp toàn thân, khiến cậu nhịn không được ôm đầu, dùng sức đập trán xuống bàn gỗ.
Thẩm Thanh Yến vừa bước vào đã thấy cảnh tượng dọa người ấy, vội lao đến, vòng tay ôm chặt eo Lâm Sơ, mạnh mẽ kéo cậu vào trong ngực mình, tay kia giữ chặt trán cậu, không cho cậu tự làm mình bị thương.
"Đau quá! Buông ta ra!"
Lâm Sơ bị giam chặt, đau đớn không có chỗ phát tiết, lập tức cào cấu, cắn xé trong lòng ngực Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến không hề kêu một tiếng, mặc cho Lâm Sơ phát tiết thống khổ trên người mình.
Trong mắt hắn chỉ toàn là đau lòng. Nếu có thể, hắn nguyện thay Lâm Sơ chịu hết đau đớn này. Hắn càng ôm chặt, dù cánh tay bị cắn rách chảy máu, cũng không buông ra dù chỉ một khắc.
Ngoài cửa, Lâm Nguyệt Nhi ôm mấy cành hồng mai mới hái, vui vẻ chạy về định đưa cho Lâm Sơ.
Nào ngờ vừa bước vào đã thấy a huynh tóc đen xõa loà xoà, thần trí mơ hồ, gương mặt đầy đau khổ. Hoa rơi tán loạn khắp đất, nàng sững sờ nhìn cảnh tượng đó, nhỏ bé đến nỗi không biết phải làm sao.
A huynh, a huynh của nàng, rốt cuộc bị làm sao vậy?
Không bao lâu, Tạ Kỳ Vũ chạy đến, châm cứu vài huyệt mới khiến cơn đau của Lâm Sơ giảm đi, ý thức dần tỉnh táo lại.
Cậu vô lực dựa trong lòng Thẩm Thanh Yến, cảnh tượng vừa rồi như còn hiển hiện. Nhìn gương mặt, cổ đầy vết cào, cánh tay chảy máu của Thẩm Thanh Yến, tim cậu thắt lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Cậu đã làm gì với điện hạ vậy chứ?!
"Xin lỗi điện hạ, ta không cố ý, ta, ta......" Lâm Sơ lắp bắp, nói năng rối loạn.
Thẩm Thanh Yến bóp nhẹ sau gáy cậu, trấn an: "Chẳng qua là bị mèo con cào một cái thôi, có gì to tát đâu, bất quá lần sau nếu muốn cắn, chọn chỗ khác cũng được."
Nói rồi ghé môi lại gần: "Ví dụ chỗ này, mặc em cắn thế nào cũng được."
Lâm Sơ vừa buồn cười vừa muốn khóc, nước mắt rơi càng nhiều: "Ta đang nghiêm túc nói chuyện, ngài đừng đùa giỡn không đứng đắn như vậy."
"Ta cũng nghiêm túc, còn đau không?" Thẩm Thanh Yến tựa trán vào trán cậu, vẻ mặt như vừa thoát khỏi một kiếp nạn: "Vừa rồi em làm ta sợ chết khiếp."
Trong lòng Lâm Sơ càng thêm khó chịu. Bệnh tình cậu luôn tái phát, mỗi lần phát tác lại càng nghiêm trọng hơn.
Cậu có thể cảm nhận được sinh mệnh như đang dần trôi đi, cố nắm giữ nhưng không được, càng lúc càng xa. Chẳng lẽ cậu ngay cả một năm cũng không sống nổi sao?
"Đừng suy nghĩ linh tinh, em sẽ không sao đâu."
Như nhìn thấu tâm tư, Thẩm Thanh Yến lại xoa đầu cậu trấn an, rồi ôm cậu đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, hôn lên trán một cái: "Ngủ cho ngon, ta đi một lát rồi về."
Sau đó hắn ra hiệu cho Tạ Kỳ Vũ cùng đi ra ngoài.
Trong phòng, ngoài mấy nha hoàn hầu hạ, còn có Lâm Nguyệt Nhi. Tiểu cô nương tựa như bị dọa sợ, ánh mắt hoang mang mãi không tỉnh lại, đến khi Thẩm Thanh Yến rời đi, nàng mới dám bước đến cạnh giường, nhìn Lâm Sơ sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nằm đó, lập tức bật khóc: "A huynh, huynh đừng chết, Nguyệt nhi không muốn huynh chết......"
Tiểu cô nương không biết a huynh mắc bệnh gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết, tình hình của a huynh hiện tại rất tệ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.