"Lâm Sơ... buông tay..." Thẩm Thanh Yến khẽ rên, muốn đẩy thiếu niên đang quấn chặt trên người mình ra.
Nhưng vừa mới động, người trong ngực đã rơi xuống những giọt nước mắt càng dữ dội.
Giống như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, run rẩy đáng thương, làm tim Thẩm Thanh Yến mềm nhũn. Hắn nào còn để ý bản thân khó chịu, chỉ đành mặc cho Lâm Sơ gắt gao ôm chặt lấy mình.
Hơi thở hắn dần dần gấp gáp, lồng ngực phập phồng không ngừng.
Dục niệm trong mắt dâng cao, nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng Lâm Sơ lại càng thêm kiềm chế.
Hiện tại tâm trí Lâm Sơ còn ngây dại như trẻ con, chỉ là sợ bị bỏ rơi nên theo bản năng nắm chặt lấy thứ bên cạnh, coi hắn như chiếc phao cứu mạng. Thẩm Thanh Yến tuyệt đối không thể nhân cơ hội mà làm chuyện cẩu thả.
Hắn cố kiềm lòng rất lâu, mới dần dần xua đi dục niệm trong mắt rồi vòng tay ôm chặt Lâm Sơ đã ngủ say.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Yến bị cảm giác ngứa ngáy đánh thức.
Vừa mở mắt ra, hắn đã cảm thấy trong lòng bàn tay tê dại, cúi xuống nhìn thì thấy Lâm Sơ không biết đã tỉnh từ bao giờ, đang cầm tóc hắn mà nghịch tới nghịch lui trong lòng bàn tay.
Gương mặt kiều diễm ấy tràn đầy nụ cười ngây thơ vô tà.
Như thể vừa tìm được món đồ chơi thú vị, cậu chơi đến quên dừng lại.
Thẩm Thanh Yến cũng bị cào đến mức trong lòng ngứa ngáy cực kỳ, hắn hạ giọng trầm xuống: "Tay ta, chơi vui lắm sao?"
Lâm Sơ giật mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903230/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.