Bị đánh cho một trận, bọn hạ nhân lúc này không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng mang bữa sáng thịnh soạn tới cho Lâm Sơ. Có cháo yến, bánh đường, sủi cảo hấp trong veo... bày đầy cả bàn.
Thẩm Thanh Yến bế Lâm Sơ ngồi trên đùi mình, một tay ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu, rồi múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi cho nguội, đưa đến bên môi Lâm Sơ.
Lâm Sơ ngoan ngoãn ăn một ngụm, đôi mắt sáng bừng: "Ngon quá!"
Trước giờ cậu chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.
Thẩm Thanh Yến khẽ rũ mắt.
Chỉ là một bát cháo yến thôi, khi còn ở trong phủ hắn, Lâm Sơ đã ăn không biết bao nhiêu lần. Hắn đoán có lẽ ký ức của Lâm Sơ dừng lại lúc nhỏ nên cũng quên luôn mùi vị, giờ mới thấy cháo yến ngon đến thế.
Nghĩ đến hồi nhỏ Lâm Sơ sống khổ cực đến vậy, ngay cả cháo yến cũng chưa bao giờ được ăn, lòng Thẩm Thanh Yến lại quặn thắt.
Hắn kiên nhẫn từng thìa một đút cho Lâm Sơ, đến khi trên bàn đồ ăn đã vơi đi hơn nửa mới dừng lại, nói: "Không được ăn nhiều quá, kẻo đau dạ dày."
Hắn biết Lâm Sơ ăn nhiều sẽ nôn, nên luôn nắm chắc lượng vừa đủ.
Nhưng Lâm Sơ thì chẳng nhớ gì.
Cậu xoa xoa bụng, hờn dỗi nói: "Ta còn muốn ăn nữa, ta chưa no mà!"
"Sơ nhi ngoan, lát nữa ăn tiếp có được không?" Thẩm Thanh Yến dịu giọng dỗ dành.
"Không muốn, không muốn!"
Tiếc là tâm trí của Lâm Sơ hiện tại như dừng lại ở tuổi trẻ con, chẳng chịu nghe lời. Cậu ngồi trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903231/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.