🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bị đánh cho một trận, bọn hạ nhân lúc này không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng mang bữa sáng thịnh soạn tới cho Lâm Sơ. Có cháo yến, bánh đường, sủi cảo hấp trong veo... bày đầy cả bàn.

Thẩm Thanh Yến bế Lâm Sơ ngồi trên đùi mình, một tay ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu, rồi múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi cho nguội, đưa đến bên môi Lâm Sơ.

Lâm Sơ ngoan ngoãn ăn một ngụm, đôi mắt sáng bừng: "Ngon quá!"

Trước giờ cậu chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.

Thẩm Thanh Yến khẽ rũ mắt.

Chỉ là một bát cháo yến thôi, khi còn ở trong phủ hắn, Lâm Sơ đã ăn không biết bao nhiêu lần. Hắn đoán có lẽ ký ức của Lâm Sơ dừng lại lúc nhỏ nên cũng quên luôn mùi vị, giờ mới thấy cháo yến ngon đến thế.

Nghĩ đến hồi nhỏ Lâm Sơ sống khổ cực đến vậy, ngay cả cháo yến cũng chưa bao giờ được ăn, lòng Thẩm Thanh Yến lại quặn thắt.

Hắn kiên nhẫn từng thìa một đút cho Lâm Sơ, đến khi trên bàn đồ ăn đã vơi đi hơn nửa mới dừng lại, nói: "Không được ăn nhiều quá, kẻo đau dạ dày."

Hắn biết Lâm Sơ ăn nhiều sẽ nôn, nên luôn nắm chắc lượng vừa đủ.

Nhưng Lâm Sơ thì chẳng nhớ gì.

Cậu xoa xoa bụng, hờn dỗi nói: "Ta còn muốn ăn nữa, ta chưa no mà!"

"Sơ nhi ngoan, lát nữa ăn tiếp có được không?" Thẩm Thanh Yến dịu giọng dỗ dành.

"Không muốn, không muốn!"

Tiếc là tâm trí của Lâm Sơ hiện tại như dừng lại ở tuổi trẻ con, chẳng chịu nghe lời. Cậu ngồi trong lòng hắn, cái mông mềm mại cứ vặn vẹo loạn xạ, bàn tay nhỏ nhắn còn đập nhẹ vào ngực hắn.

Ánh mắt Thẩm Thanh Yến thoáng trầm xuống, cố nhẫn nhịn.

Bàn tay to đặt chặt ở eo Lâm Sơ, không cho cậu tiếp tục quậy nữa, giọng hơi bất đắc dĩ: "Em còn như vậy, ta sẽ phải phạt em đấy."

Nghe đến "phạt", Lâm Sơ lập tức co rúm lại, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi yên, sợ hãi nhìn hắn, giọng đáng thương: "Đừng... đừng đánh ta."

Thẩm Thanh Yến đưa tay vân vê mấy sợi tóc của cậu: "Không đánh, nhưng sẽ phạt hôn em."

"Phạt... hôn ta?"

Lâm Sơ ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu thì đã cảm nhận được một nụ hôn nóng hổi đặt lên giữa trán.

Thẩm Thanh Yến ôm lấy eo cậu, bế bổng lên, đứng dậy bước ra ngoài: "Đưa em đi tiêu thực một chút."

Bỗng nhiên hai chân không còn chạm đất, Lâm Sơ theo phản xạ vội quặp chặt chân quanh eo, hai tay ôm chặt cổ hắn, sợ bị ngã.

Thẩm Thanh Yến chỉ khẽ cười, bàn tay lớn đỡ lấy mông cậu, hai người đối diện nhau, cứ thế đi ra ngoài.

Hôm nay nắng đẹp, không nóng cũng chẳng lạnh.

Mùa đông ở Vọng Kinh sắp qua, xuân đang đến gần. Trong vườn, hoa đào đã sớm nở rộ, đâu đâu cũng ngập tràn sắc hồng phớt của mùa xuân.

Thẩm Thanh Yến bế Lâm Sơ đứng ngắm hoa một lát, rồi đặt cậu xuống xích đu, hỏi: "Muốn chơi xích đu không?"

"Muốn!" Lâm Sơ gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng long lanh.

Nói xong, Thẩm Thanh Yến đứng phía sau, chậm rãi đẩy cho cậu.

Sợ cậu bị ngã, hắn chỉ đẩy nhẹ, xích đu không cao. Nhưng dù thế, Lâm Sơ vẫn cười vui như trẻ nhỏ, gương mặt rạng rỡ, đôi mắt hồ ly cong cong như vầng trăng khuyết, đẹp đến mê người.

Nhìn Lâm Sơ cười vui vẻ, lòng Thẩm Thanh Yến cũng thấy hạnh phúc theo.

Ban đầu biết tâm trí cậu bị tổn thương, hắn từng rất lo lắng. Nhưng giờ nhìn thấy một Lâm Sơ khác biệt, hắn lại thấy mới mẻ. Giống như được quen biết lại từ đầu, từ lúc nhỏ đã cùng cậu lớn lên, từng chút một bù đắp cho tuổi thơ vốn chẳng mấy vui vẻ của cậu.

Nuôi dưỡng Lâm Sơ lại một lần nữa.

Kiều Túc Tuyết còn chưa vào vườn, từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Lâm Sơ và Thẩm Thanh Yến, sắc mặt y lập tức u ám đến cực điểm.

Thẩm Thanh Yến vốn rất ít khi cười, ít nhất trước mặt y chưa từng thấy. Nhiều lắm cũng chỉ là một nụ cười nhạt. Nhưng giờ ở bên Lâm Sơ, hắn lại cười thoải mái đến thế.

Thật sự thích đến vậy sao?

Tại sao... tại sao nhất định phải là Lâm Sơ?

Móng tay bấu chặt vào thịt, y lại chẳng thấy đau, trong lòng chỉ còn lại sự ghen tị vặn vẹo.

"Tuệ An, ngươi vào hầu phủ sao lại không đến tìm ta?"

Kiều Túc Tuyết thu lại vẻ mặt âm trầm trước đó, thay bằng nụ cười, bước về phía hai người đang chơi xích đu.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy là Kiều Túc Tuyết thì dừng tay đang đẩy xích đu.

"Túc Tuyết, thân thể ngươi khá hơn chưa?"

Hắn nghĩ đến việc độc trong người Kiều Túc Tuyết chưa được giải, xuất phát từ việc quan tâm bạn bè nên mới hỏi.

Trên mặt Kiều Túc Tuyết nở nụ cười, trong lòng vui mừng — Tuệ An vẫn còn quan tâm đến y.

"Cha ta lại tìm người nuôi cổ cho, giờ độc trong người đã giải được hơn phân nửa." Y vừa nói vừa dán chặt ánh mắt lên Thẩm Thanh Yến, hoàn toàn không liếc nhìn Lâm Sơ lấy một lần.

"Vậy thì tốt rồi."

Biết Kiều Túc Tuyết không chết, Thẩm Thanh Yến mới thở phào, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng giảm đi một nửa. Còn Lâm Sơ đang ngồi trên xích đu, nhìn hai người đứng đó trò chuyện, xích đu chẳng ai đẩy nữa nên lập tức nóng nảy.

Cậu quay đầu lại, tức giận nói: "Đại ca ca, ta muốn chơi xích đu, ta muốn chơi xích đu!"

Hai tay cậu khoanh trước ngực, hai chân dẫm dẫm xuống đất, y hệt như một bé chuột lang đang giận dỗi, đáng yêu vô cùng.

Thẩm Thanh Yến bị dáng vẻ đó làm cho mềm lòng, đưa tay nhéo má cậu, cảm giác làn da mịn trơn khiến lòng bàn tay ngứa ngáy.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục chơi." Hắn dịu dàng nói, không quan tâm đến Kiều Túc Tuyết nữa, chuyên tâm kiên nhẫn đẩy đu cho Lâm Sơ.

Kiều Túc Tuyết cứ thế bị gạt sang một bên.

Trong lòng y tức giận cực độ, nhưng không muốn phá vỡ hình tượng trước mặt Thẩm Thanh Yến, đành âm thầm trừng mắt nhìn Lâm Sơ, trong lòng vẫn còn hậm hực.

Giờ Lâm Sơ là một kẻ ngốc, khi Thẩm Thanh Yến không có ở đó, y chỉ cần mua chuộc vài hạ nhân là có thể dễ dàng bắt nạt mà chẳng ai phát hiện.

Nhưng không hiểu sao Thẩm Thanh Yến lại phát hiện Lâm Sơ ở trong Hầu phủ, thậm chí còn tự mình chạy đến chăm sóc, bộ dáng chẳng khác nào muốn ở bên cạnh bảo vệ Lâm Sơ cho đến khi khôi phục.

Lúc này, nếu Kiều Túc Tuyết còn muốn động vào Lâm Sơ, y phải cân nhắc kỹ có đáng để chọc giận Thẩm Thanh Yến hay không.

Vì thế, y chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Giống như ở trước mặt Kiều Tĩnh Nam, y có thể giả vờ đối xử tốt với Lâm Sơ, thì trước mặt Thẩm Thanh Yến y cũng có thể diễn tiếp.

Kiều Túc Tuyết tự cho rằng mình làm được, nhưng khi thấy Lâm Sơ chơi xích đu xong, lại nhanh nhẹn leo lên người Thẩm Thanh Yến, la hét đòi cưỡi ngựa đánh giặc thì nét mặt y rốt cuộc cũng nứt ra.

Trong trí nhớ của y, Thẩm Thanh Yến luôn là người lạnh lùng, vậy mà lúc này lại không hề do dự cõng Lâm Sơ, để cậu ngồi trên vai mình, hai bàn chân vắt quanh cổ hắn, y hệt như cưỡi trên đầu hắn.

Lâm Sơ chơi vui quá.

Cậu đưa tay kéo tai Thẩm Thanh Yến, hai chân lắc lắc, phấn khích hô to: "Đại ca ca, xông lên!"

Thẩm Thanh Yến chỉ cười cưng chiều, lập tức bế cậu đi khắp vườn, chẳng còn chút dáng vẻ uy nghiêm của một Đoan Vương, trong mắt chỉ đầy sự nuông chiều.

Kiều Túc Tuyết chưa từng thấy Thẩm Thanh Yến như thế này bao giờ.

Ngay khoảnh khắc đó, y bỗng nhận ra — muốn tranh giành Thẩm Thanh Yến với Lâm Sơ, e rằng chỉ là chuyện hoang đường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.