Không biết từ lúc nào, Kiều Túc Tuyết đã rời đi.
Thẩm Thanh Yến ôm Lâm Sơ – người đã chơi đến mồ hôi nhễ nhại – quay về phòng. Nhìn y phục trên người cậu bị mồ hôi thấm ướt, Thẩm Thanh Yến lập tức gọi hạ nhân mang thùng nước ấm vào.
Hắn đưa tay muốn giúp Lâm Sơ thay y phục rồi lau người cho sạch sẽ.
Nhưng Lâm Sơ lại né tránh, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc trở nên kinh hoàng bất định: "Không được chạm vào ta!"
Thẩm Thanh Yến ngẩn ra, cho rằng cậu đang bướng bỉnh, dỗ dành: "Sơ nhi ngoan, y phục ướt rồi, mau thay ra, không thì sẽ bị cảm lạnh đó."
Lâm Sơ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn: "Không cần! Ai cởi y phục ta đều là đồ khốn!"
Nghe đến đó, ngón tay Thẩm Thanh Yến vừa chạm vào vạt áo của cậu bỗng khựng lại, sắc mặt cứng đờ.
"Em... nói cái gì?"
Hắn không ngờ Lâm Sơ lại thốt ra những lời ấy. Từ ánh mắt tràn đầy sợ hãi của cậu, hắn hiểu đây tuyệt đối không phải nói bừa. Chẳng lẽ trước kia thực sự có người từng phớt lờ ý nguyện của Lâm Sơ, cưỡng ép cậu cởi y phục?
Chỉ nghĩ thôi mà hắn đã thấy phát điên.
Đau lòng, hắn ôm chặt Lâm Sơ vào lòng, giọng khẽ khàng: "Được rồi, ta không chạm vào em. Em tự mình thay có được không?"
Lâm Sơ co người lại, hai tay ôm đầu. Một vài ký ức hỗn loạn bất chợt hiện về trong đầu cậu. Không rõ là nhớ lại điều gì, thân thể trong ngực Thẩm Thanh Yến run rẩy dữ dội.
Cậu cực kỳ sợ hãi, trong hoảng loạn như thấy lại những kẻ đòi nợ trước kia, những kẻ h*m m**n dung mạo của cậu, muốn giở trò đồi bại. Gương mặt xấu xa, nham hiểm ấy kéo cậu vào chỗ tối tăm nhất.
"Sơ nhi! Sơ nhi, em làm sao vậy?"
Cảm nhận sự bất thường, Thẩm Thanh Yến vội nâng mặt cậu lên, nhìn đôi mắt thất thần ấy, gấp gáp muốn kéo cậu về thực tại.
Lâm Sơ kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi đột nhiên hoàn hồn. Cậu ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Yến, nước mắt bỗng rơi xuống: "Đại ca ca, em rất sợ..."
"Đừng sợ, ca ca ở đây."
Thẩm Thanh Yến vuốt nhẹ sống lưng cậu, không ngừng trấn an.
Không rõ qua bao lâu, cảm xúc của Lâm Sơ mới dần ổn định. Cậu dựa sát vào ngực Thẩm Thanh Yến, tay chân quấn chặt lấy hắn, không chịu nhúc nhích.
Thẩm Thanh Yến không dám ép buộc gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm cậu.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Lâm Sơ, ánh mắt hắn tràn đầy buồn bã. Nghĩ đến quá khứ của cậu, lòng hắn chỉ ngập tràn hối hận.
Hắn nhớ đến chuyện chính mình từng tìm Lâm Sơ để nuôi cổ. Rõ ràng Lâm Sơ mới là thế tử chân chính của Hầu phủ. Nếu năm đó không bị ôm nhầm, người lớn lên bên hắn, trở thành bạn bè của hắn, hẳn là Lâm Sơ mới đúng.
Nhưng trớ trêu thay, người lớn lên bên hắn lại là Kiều Túc Tuyết, và hắn đã vì Kiều Túc Tuyết mà làm tổn thương Lâm Sơ.
Dù Lâm Sơ chưa từng trách hắn, nhưng bản thân hắn vẫn không thể vượt qua nổi nỗi hổ thẹn ấy.
Giờ đã biết được thân phận thật của Lâm Sơ, hắn lại càng hối hận vì đã bỏ lỡ cậu nhiều năm như vậy, hối hận đã làm tổn thương cậu vì người khác, hối hận vì không tìm được cậu sớm hơn.
Để mặc cậu chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Có lẽ vì cuối cùng cũng thấy khó chịu với y phục ướt sũng, Lâm Sơ cựa quậy trong lòng hắn, rồi đưa tay cởi y phục trên người.
Ngay trước mặt Thẩm Thanh Yến, cậu thoải mái cởi áo ngoài, để lộ lớp áo trong trắng muốt. Ngón tay nhẹ nhàng vén vạt áo, sắp sửa cởi cả áo trong. Lúc này Thẩm Thanh Yến mới bừng tỉnh.
Mặt hắn đỏ lên, vội quay đi.
Người vừa rồi còn hét không cho ai cởi y phục của mình, giờ lại tự cởi một cách hào hứng như vậy.
Thẩm Thanh Yến không dám nhìn thêm, sợ rằng ở cái tuổi khí huyết phương cương này, bản thân không thể kiềm chế. Hắn chỉ đành đưa bộ y phục sạch để bên cạnh Lâm Sơ, lại đưa cho cậu chiếc khăn đã nhúng nước ấm để tự mình lau.
*khí huyết phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Lâm Sơ nhận lấy khăn, qua loa lau người rồi nhìn bộ quần áo mới bên cạnh. Cậu cau mày.
Bình thường đều là Thẩm Thanh Yến giúp cậu mặc đồ, lâu dần thành thói quen. Giờ tâm trí không còn minh mẫn, khi c** đ* ra thì dễ nhưng mặc lại thì cực kỳ khó khăn.
Đôi mắt cậu bỗng nhìn Thẩm Thanh Yến với ánh nhìn có chút lạ lẫm.
Cậu nhớ lại thì thấy có chỗ trống trong ký ức. Cậu nhớ rõ chính mình đã mười tuổi, sống ở một căn nhà rất cũ nát ở ngoại thành Vọng Kinh, vậy mà trước mắt lại là một phủ đệ xa hoa như thế này, đây rốt cuộc là nơi nào?
Bộ y phục bằng tơ lụa mịn trong tay, từ đâu mà có? Hơn nữa kiểu áo quần phức tạp thế này, cậu phải mặc thế nào mới đúng?
Quan trọng nhất là, nam nhân xa lạ trước mắt này rốt cuộc là ai?
Lâm Sơ thấy mình giống như đang nằm mơ, cậu véo mạnh vào má, đau đến nhe răng trợn mắt một lúc, mới phát hiện bản thân không hề nằm mơ.
Thẩm Thanh Yến nghe phía sau yên ắng, không nhịn được quay lại nhìn, lập tức thấy Lâm Sơ đang véo má mình, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn bị véo đến đỏ bừng.
Hắn vội vàng giữ lấy tay Lâm Sơ, không cho cậu làm bậy.
"Được rồi, véo mình làm gì?" Thẩm Thanh Yến đau lòng nhìn vết đỏ trên má cậu, cúi xuống thổi nhẹ: "Có đau không?"
"Nhột..." Lâm Sơ theo bản năng rụt lại.
"Sau này không được làm mình bị thương như thế nữa." Thẩm Thanh Yến lại nhéo nhẹ ngón tay cậu, giọng điệu đầy vẻ không đồng ý.
Lâm Sơ cảm thấy khó hiểu, cậu chỉ véo má mình thôi, sao lại thành làm mình bị thương chứ? Người này là ai nhỉ, thật kỳ lạ.
Đối diện ánh mắt xa lạ của Lâm Sơ, Thẩm Thanh Yến nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Sơ bỗng lên tiếng: "Ngươi... là ai vậy?"
Thẩm Thanh Yến: "..."
"Sơ nhi, em không nhận ra ta sao?" Giọng Thẩm Thanh Yến nghe rất đau lòng.
Thấy hắn buồn bã, trong lòng Lâm Sơ cũng khó chịu lạ thường. Cậu lắc đầu: "Không phải là không nhận ra, chỉ là... ngươi cho ta cảm giác rất quen, nhưng ta lại nghĩ không ra."
Cậu nhớ hình như mình đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cảnh tượng rất kỳ lạ. Dù là lúc này, trong đầu cậu vẫn phủ một lớp sương mù dày đặc, như thể cậu bị giam trong đó, không cách nào thoát ra.
Nghe Lâm Sơ nói thế, Thẩm Thanh Yến mới thở phào.
Không phải hoàn toàn không nhớ, thế là được rồi.
Hắn đưa tay xoa đầu Lâm Sơ: "Em bị bệnh, không nhớ rõ ta cũng là bình thường."
Hắn không trách Lâm Sơ, rõ ràng mới chớp mắt trước còn gọi mình là "đại ca ca", chớp mắt sau lại hỏi mình là ai. Tâm trí của Lâm Sơ đã bị hao tổn, trí nhớ lẫn lộn cũng là bình thường.
Lâm Sơ chỉ cảm thấy bàn tay đang xoa đầu mình thật ấm áp, như trong giấc mơ cũng có một đôi tay như vậy, ôm cậu, dẫn cậu đi chơi khắp nơi, dịu dàng an ủi cậu.
Trái tim bất an kia dần dần bình ổn lại.
Cậu nhìn bộ y phục mặc dở trên người, ngượng ngùng nói: "Ta... ta không biết mặc mấy bộ quần áo phức tạp thế này, ngươi có thể giúp ta không?"
Lúc này Thẩm Thanh Yến mới chú ý tới cảnh xuân bị hắn cố tình lờ đi.
Y phục của Lâm Sơ bị mở rộng, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn. Vạt áo rũ xuống không gọn gàng, một mảng đỏ bừng rơi vào mắt hắn.
Sắc mặt Thẩm Thanh Yến chợt đỏ bừng, hơi nóng bốc lên không cách nào kiềm lại. Đôi tay run run giúp Lâm Sơ chỉnh lại quần áo, hắn khẽ ho một tiếng: "Để ta giúp em."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.