Lâm Sơ vội vàng chạy tới đỡ Liễu thị đứng dậy: "Sao lại ngã như vậy, mẹ không bị thương chỗ nào chứ? Đừng lo, để con gọi đại phu đến xem."
Thẩm Thanh Yến cũng đi theo phía sau Lâm Sơ, bà thấy Lâm Sơ sốt ruột đến mức sắp rơi nước mắt thì vội vàng trấn an: "Sơ nhi, mẹ không sao, không cần mời đại phu đâu, phiền phức lắm."
Liễu thị khoát tay, ánh mắt bà phức tạp vô cùng khi nhìn Kiều Túc Tuyết đang đứng đối diện với mình.
Kiều Túc Tuyết còn tưởng Liễu thị sẽ nói gì vạch tội y, nhưng bà lại chẳng hề mở miệng, chỉ khẽ thở dài rồi đi theo Lâm Sơ.
Khi rời đi, Thẩm Thanh Yến còn quay đầu nhìn y một cái, trong ánh mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
Cả người Kiều Túc Tuyết cứng đờ, máu trong người như lạnh ngắt. Y chợt nhớ lại, vừa rồi Lâm Sơ gọi người đàn bà quê mùa đó là "mẹ". Nếu bà là mẹ nuôi của Lâm Sơ, vậy chẳng phải cũng chính là... mẹ ruột của y sao? Thế mà y lại vừa mới đạp thẳng vào người mẹ ruột của mình một cú...
Trong lòng Kiều Túc Tuyết dấy lên nỗi bất an, nhưng rất nhanh y lại tự an ủi: Một người đàn bà quê mùa nghèo hèn như thế sao có thể là mẹ y được. Y là thế tử của Hầu phủ Ninh Viễn, là huyết mạch Kiều gia, y tuyệt đối không có chút liên hệ nào với loại người thấp hèn ấy!
......
Mãi cho đến khi đi vào Hầu phủ, nghe đám hạ nhân cung kính gọi Lâm Sơ là "Thế tử gia", Liễu thị mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-co-tren-nguoi-my-nhan-benh-tat-ve-sau-han-hoi-han/2903235/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.