🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kiều Túc Tuyết đột ngột rụt tay về, nhìn Lâm Sơ đang hôn mê nằm trên đất, tim y đập loạn cả lên.

Lâm Sơ bệnh thật rồi.

Nếu y bỏ mặc mà bỏ chạy, Lâm Sơ có khả năng sẽ bị đám sơn tặc bắt lại. Y vốn cực kỳ chán ghét Lâm Sơ, thấy Lâm Sơ chịu khổ thì chỉ cảm thấy khoái trá thôi.

Kiều Túc Tuyết không hiểu nổi bản thân đang rối rắm cái gì. Y đi được vài bước, còn chưa đi xa, đã chẳng hiểu vì sao lại quay đầu, nâng Lâm Sơ dậy.

"Là ta thiếu ngươi!"

Kiều Túc Tuyết cắn chặt môi, thầm nghĩ mình đúng là điên rồi! Rõ ràng y đã lừa Lâm Sơ đến chỗ này để hại chết, vậy mà giờ lại dư hơi đi cứu người.

Y đành nhận mệnh, cõng Lâm Sơ chạy xuống núi. Thân thể vốn đang bị thương, lại còn phải cõng thêm một người, Kiều Túc Tuyết đi rất chậm. Không biết có phải bọn họ bỏ trốn đã bị phát hiện hay không, đèn đuốc phía sau núi sáng rực lên, từng tốp từng tốp men theo đường xuống núi.

Kiều Túc Tuyết lập tức hoảng loạn. Mang theo một người bệnh, chắc chắn đi không xa. Nếu bị bắt lại, cả hai sẽ mất mạng!

Y vội đảo mắt nhìn quanh, thấy một hang núi ở chỗ hẻo lánh, cửa hang cao quá nửa người, lại bị cỏ dại che kín. Y lập tức cõng Lâm Sơ chui vào đó.

Hang tối và kín đáo, tạm thời coi như an toàn.

Kiều Túc Tuyết đặt Lâm Sơ xuống đất, thở phào một hơi. Đêm đã khuya, y cũng mệt mỏi, muốn nằm nghỉ một lát thì bên tai vang lên tiếng r*n r* của Lâm Sơ.

Kiều Túc Tuyết cau mày nhìn sang, thấy sắc mặt Lâm Sơ đỏ bừng hơn trước, sờ vào thì nóng đến mức có thể luộc chín trứng, rõ ràng bệnh nặng hơn.

"Đúng là đồ bệnh tật phiền phức."

Y chán ghét liếc một cái. Từ nhỏ y đã có người hầu hạ, chưa từng chăm sóc ai, huống chi là chăm sóc một người bệnh.

Thế nhưng nghe tiếng rên ngày một yếu ớt, y thế nào cũng không ngủ được. Bực bội, y bật dậy, càu nhàu: "Ồn chết đi được."

Y lườm Lâm Sơ, rồi bất đắc dĩ đi ra suối gần đó, nhúng khăn vào nước lạnh, mang về đắp lên trán Lâm Sơ.

Cái lạnh từ khăn thấm vào, cơn sốt tạm thời rút đi, sắc mặt Lâm Sơ bớt đỏ, hơi thở cũng ổn hơn. Cậu mơ màng mở mắt, ánh nhìn còn mờ mịt.

Đây là đâu?

Vừa tỉnh, đã bắt gặp ngay ánh mắt đầy oán hận của Kiều Túc Tuyết.

Lâm Sơ nhớ ra, chính cậu bị Kiều Túc Tuyết lừa ra khỏi thành, giao cho bọn sơn tặc. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cậu nhắm mắt lại, không buồn để ý tới y.

Kiều Túc Tuyết không nhịn được nói: "Khăn trên trán ngươi là ta đắp đó."

Lâm Sơ khẽ cười: "Nếu không phải ngươi, ta đã chẳng rơi vào bước này. Đây là ngươi thiếu ta."

Nghe vậy, Kiều Túc Tuyết nghẹn họng.

Đúng là Lâm Sơ chán ghét y.

Nhưng Lâm Sơ nói cũng không sai, y quả thật thiếu cậu.

"Vừa rồi ta cõng ngươi thoát khỏi trại, giờ ta còn chăm sóc khi ngươi bệnh. Như vậy coi như huề nhau."

"Tùy ngươi nói thế nào." Lâm Sơ vẫn còn khó chịu trong người, không muốn nói nhiều.

Kiều Túc Tuyết lại bật ra giọng châm chọc: "Ngươi yếu ớt thế này, chắc ngày thường toàn dựa vào bộ dạng b*nh h**n để khiến Tuế An đau lòng, phải không?"

"... Nếu ngươi cũng giống ta, từ nhỏ bị ngược đãi, bị bắt nạt, ăn không no, mặc không ấm thì ngươi sẽ chẳng thể nào mạnh khỏe nổi."

Nói đến chuyện cũ, Lâm Sơ giờ đã không còn cảm thấy đau đớn như xưa.

Nhờ Thẩm Thanh Yến viết lại ký ức, cậu không chỉ nhớ về nỗi khổ mà còn có thêm những ký ức ấm áp, tốt đẹp.

Nhưng Kiều Túc Tuyết lại thấy như bị nhắm thẳng vào mình.

Y tức giận quát: "Ý ngươi là trách ta à? Trách ta cướp đi thân phận Thế tử của ngươi? Trách ta không chịu thay ngươi gánh những đau khổ đó?"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không có ý đó." Lâm Sơ khẽ run mi mắt, cố gắng nhẫn nhịn: "Ta chỉ muốn nói, nếu ngươi còn có chút nhân tính, thì đừng lấy chuyện đó ra công kích ta. Cho dù không tính đến việc đổi thân phận, ta trước kia từng nuôi cổ giải độc cho ngươi, ít ra cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng. Vậy mà ngươi chẳng một câu cảm ơn, còn đẩy ta vào cảnh nguy hiểm. Với tính cách như ngươi, thật uổng phí mười tám năm trời Hầu phủ nuôi dạy."

Mỗi chữ của Lâm Sơ đều đâm thẳng vào tim Kiều Túc Tuyết, khiến mặt y tái mét.

Y muốn cãi, nhưng lại không cãi nổi, bởi Lâm Sơ nói toàn sự thật!

"Ngươi nhìn xem ngươi bây giờ thảm hại đến mức nào, còn đâu là dáng vẻ Thế tử kiêu căng ngày trước?" Lâm Sơ thở dài: "Nếu cha ngươi biết, nhất định sẽ thất vọng vô cùng."

"Đủ rồi, ngươi im đi cho ta!" Sắc mặt Kiều Túc Tuyết biến đổi, gào lên cắt ngang.

Y không hiểu sao mình lại thành ra thế này.

Tựa như chỉ sau một đêm, tất cả đã thay đổi: gia đình, thân phận, địa vị, bạn bè đều mất hết. Còn cái kẻ y hận nhất – Lâm Sơ – lại chiếm hết thảy.

Y hận Lâm Sơ đến thấu xương!

Y không thể để Lâm Sơ đi chết ngay lập tức!

Kiều Túc Tuyết hối hận vì đã cứu Lâm Sơ, y lẽ ra nên mặc kệ, để Lâm Sơ bị bọn sơn tặc bắt lại thì hơn. Y tiến lên, mạnh tay kéo Lâm Sơ dậy, muốn lôi ra khỏi hang núi rồi bỏ mặc cho tự sinh tự diệt. Nhưng vừa kéo lên, Lâm Sơ đã ho sặc sụa.

"Khụ khụ..." Lâm Sơ ho đến nỗi cả người run rẩy. Cậu yếu ớt đến mức như chỉ cần thêm chút sức thôi cũng sẽ bị người ta bóp nát.

Tay Kiều Túc Tuyết đang nắm cậu cứng lại, mãi không thể làm thêm bước tiếp theo.

Lâm Sơ nhìn y, khẽ cười: "Ngươi muốn giết ta sao?"

Kiều Túc Tuyết lập tức buông cậu ra: "Thành thật chút đi, bằng không ta đánh ngươi."

Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại cẩn thận tháo chiếc khăn ấm áp còn vương hơi ấm cơ thể của Lâm Sơ, đi ra ngoài nhúng lại cho ướt rồi trở về đắp lên người cậu. Y còn dùng lá hứng nước mang về đút cho Lâm Sơ uống.

Lâm Sơ bị sự thay đổi đột ngột này làm cho bất an trong lòng: "Ngươi có ý gì đây?"

"Ngủ đi, chờ sáng rồi chúng ta xuống núi."

Nói xong, Kiều Túc Tuyết quay lưng lại, nằm một bên. Lâm Sơ cũng không hỏi thêm, hai người im lặng cả đêm.

Qua một đêm, Lâm Sơ đỡ hơn, ít nhất đã có thể đứng dậy đi lại.

Kiều Túc Tuyết kéo cậu ra khỏi hang, tiếp tục cùng nhau chạy xuống núi.

Nhưng tối qua bọn họ rời đi đã bị phát hiện, lúc hai người vừa đi được một đoạn thì thấy phía trước có sơn tặc tuần tra.

Hai người hoảng hốt nấp vào bụi rậm, không dám thở mạnh.

Đợi khi bọn sơn tặc rẽ sang hướng khác, họ mới vội vã rời đi.

"Ai ở đó?!"

Vừa mới thoát ra, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân rượt đuổi. Lâm Sơ sợ đến nỗi không dám thở mạnh, cùng Kiều Túc Tuyết liều mạng chạy.

Nhưng cơ thể cậu quá yếu, lại đang bệnh, chỉ chạy được vài bước đã thở hổn hển, mồ hôi túa đầy trán, tim đập thình thịch, như thể sắp ngất đến nơi.

Kiều Túc Tuyết ngoái lại nhìn cậu, rồi nhìn bọn sơn tặc đuổi sát phía sau. Y đột nhiên kéo Lâm Sơ vào một hốc cây, nói: "Ngươi trốn ở đây, ta đi dụ chúng rời đi."

"Thế còn ngươi thì sao?" Lâm Sơ không ngờ y lại làm vậy.

"Ta mang theo cái tên "ma ốm" như ngươi thế này thì thật sự không thoát nổi."

Dù trên mặt Kiều Túc Tuyết vẫn là vẻ chán ghét, nhưng Lâm Sơ biết rõ y đi dụ bọn sơn tặc là cực kỳ nguy hiểm.

"Không được, ngươi..."

Kiều Túc Tuyết bỗng nhìn cậu, nói: "Lâm Sơ, ngươi nói đúng. Ngươi từng cứu mạng ta, vậy mà ta còn muốn hại ngươi. Ta thật sự xin lỗi! Dù là chuyện nuôi cổ, hay là việc ta chiếm chỗ của ngươi suốt 18 năm qua, tất cả ta đều nợ ngươi. Hôm nay coi như ta trả lại cho ngươi!"

Đêm qua y đã nghĩ kỹ, cuối cùng hiểu rằng mình thật sự thiếu Lâm Sơ quá nhiều. Chính sự ghen ghét mù quáng khiến y làm ra bao điều hèn hạ, giờ y vô cùng hối hận.

Dứt lời, không chờ Lâm Sơ phản ứng, Kiều Túc Tuyết xoay người chạy về hướng khác, cố ý tạo ra thật nhiều tiếng động để lôi bọn sơn tặc đi.

Lâm Sơ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng y rời xa, trong lòng dấy lên một nỗi khó chịu khó gọi tên.

Cậu lẽ ra phải hận Kiều Túc Tuyết mới đúng. Rõ ràng phải hận. Nhưng lúc này lại thấy số phận thật trớ trêu. Vận mệnh đã tráo đổi thân phận của họ, còn bởi vì nuôi cổ mà buộc chặt họ với nhau, thậm chí còn khiến cậu động lòng với cùng một người.

Lâm Sơ không hề thích Kiều Túc Tuyết, cũng không định tha thứ cho những gì y đã làm. Nhưng cậu vẫn âm thầm cầu nguyện trong lòng: Mong Kiều Túc Tuyết có thể bình an, thoát khỏi tay bọn sơn tặc, đừng xảy ra chuyện gì.

Sau khi Kiều Túc Tuyết đi, bọn sơn tặc quanh đó quả thật bị y dụ đi hết.

Lâm Sơ núp trong hốc cây, không dám thở mạnh. Không biết đã trốn bao lâu, cậu cảm thấy người mình sắp cứng đờ, đầu óc váng vất. Cả ngày chưa ăn gì, lại đang bệnh, cậu chỉ dựa vào ý chí mà chống chọi.

Lúc này, cậu nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tim Lâm Sơ thắt lại, cậu bịt miệng, nín thở, không dám hé tiếng. Nhưng bụi cây trước mặt bị người gạt ra, một thân hình cao lớn xuất hiện.

Tim cậu suýt ngừng đập, thân thể run rẩy dữ dội. Tưởng rằng hôm nay chắc chắn không thoát chết, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Không ngờ, một giọng nói quen thuộc vang bên tai: "Sơ nhi, cuối cùng cũng tìm được em."

Người tới mỉm cười nhẹ nhõm, như trút bỏ được gánh nặng. Hắn dịu dàng ôm Lâm Sơ ra khỏi hốc cây, siết chặt vào lòng, như ôm một báu vật vừa mất nay tìm lại được. Giọng khàn khàn: "May mà em không sao."

Lâm Sơ mở mắt, thấy Thẩm Thanh Yến đột ngột xuất hiện, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt tức thì tuôn rơi.

Cậu ôm chặt lấy eo Thẩm Thanh Yến, khóc nức nở đầy sợ hãi trong vòng tay hắn.

Từ khi Lâm Sơ bị bắt đi, Thẩm Thanh Yến vừa nghe tin đã vội vã tìm kiếm, suốt cả ngày cả đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng tìm được cậu. Nhìn Lâm Sơ khóc đến nức nở, tim hắn cũng đau thắt như bị xé nát.

"Xin lỗi, ta đã đến muộn."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.