Tiếng hò hét ở bên ngoài càng ngày càng gần, tuyết càng thêm dày đặc.
Rố cục A Thần cũng xông vào trong trướng, còn chưa kịp mở miệng, Bạch Mạn đã đứng dậy từ phía sau bàn.
Nàng đội mũ giáp của Châu Dung lên đầu, buộc lại áo choàng màu đen: "Đi thôi."
Toàn thân của A Thần run rẩy: "Các huynh đệ thực sự ngăn cản chúng không nổi... "
"Không sao cả." Bạch Mạn ôn hòa nói, "Ta ra mặt có thể kéo dài được thêm một chút thời gian. Ta buộc tên bắn trên cổ tay, nếu thật có chuyện không may xảy ra, ta sẽ tự sát mà không cần phải chịu qua bất kỳ tra tấn nào."
A Thần nghẹn ngào nói: "Ngài đừng nói như vậy."
Bạch Mạn nhẹ nhàng nói: "Có gì không thể nói? Trường hợp xấu nhất chính là cái chết. Ta nguyện ý vì Châu Dung mà hy sinh mạng sống của mình."
Mắt của A Thần đỏ hoe.
Nam nhân giống như tháp sắt này, giờ phút này lại rơi lệ.
"Vương phi cao thượng." A Thần quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu xuống, "Quân Châu gia sẽ không quên đại ân đại đức của Vương phi!"
Giọng của hắn run rẩy
"Ta không phải là Vương phi. Gọi ta là Bạch Mạn. Ngươi phải nhớ kỹ." Bạch Mạn nhìn chằm chằm vào mắt của A Thần.
"Mạt tướng nhớ kỹ."
Bạch Mạn vừa ra khỏi quân trướng, gió tuyết thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Chu Tước cùng Tiểu Phượng đợi ở ngoài trướng.
Bạch Mạn nhìn về phía Chu Tước, Chu Tước âm thầm gật đầu.
"Đi thôi." Bạch Mạn cưỡi lên ngựa.
Thời tiết rét lạnh, nhiều lớp y phục nâng đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-duong-mot-my-nu-dien-cuong/1835204/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.