Lúc lên núi, tổng cộng là bốn người, trở về cũng chỉ còn lại hai người.
Đường Tiếu vội vã trở lại nơi ở của bọn họ, thì thấy Lý Bác Hào và Lý Phân sắc mặt khó coi đi qua đi lại trong nhà gỗ không lớn, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy bọn Đường Tiếu về thì chợt thở phào.
Lý Bác Hào: “Các cậu rốt cuộc cũng trở lại rồi! Ơ, sao thiếu hai người.”
“Lạc nhau trên núi,” Đường Tiếu giải thích một câu ngắn gọn, không nói với họ sự quỷ dị trên núi, thấy vẻ mặt ngưng trọng của họ, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Các anh không phải nói muốn đi điều tra phong tục dân gian ở nơi này à, giờ đã kết thúc rồi?”
“Thôn này lại không lớn, nửa giờ đã có thể dạo xong rồi, chúng tôi đã đi xem miếu Thái Tuế đó,” Lý Bác Hào sắc mặt nghiêm túc: “Cảm giác… nơi này có hơi không tốt lắm, không chỉ về tín ngưỡng này, còn có người nơi này… Lý Phân đào ra một đoạn xương cốt của con người ở phía sau miếu Thái Tuế.”
Đường Tiếu cả kinh, theo bản năng nhìn sang Lý Phân sắc mặt tái nhợt, người sau vội vàng gật đầu, thần sắc sợ tới mức sắp khóc: “Chúng tôi suýt nữa bị người địa phương bắt gặp, tôi kịp thời chôn xương cốt trở về, không biết bọn họ có thể chú ý đến không nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi!”
Tín ngưỡng kì lạ, thôn núi khép kín, hoàn cảnh chỉ có người quen, còn có sự kỳ lạ trên núi hôm nay và xương người được phát hiện.
Một loạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-duong-quai-vat-nho-su-tu-tinh-he/1012305/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.