"Nghe đây, đừng để tôi nghe người dạy em nói em không tốt cái gì, nếu không thì em sẽ rất thê thảm." Hắc Viêm Triệt vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của cô, Viên Cổn Cổn cứng đờ hoàn toàn.
"Đã hiểu?" Hắc Viêm Triệt vỗ vỗ mông nhỏ của cô, lạnh giọng nói.
Viên Cổn Cổn nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc gật gật đầu.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô, giữ chặt cái ót của cô, hôn lên môi đáng yêu của cô.
"Ưm. . . . ." Viên Cổn Cổn nhìn anh, nhanh chóng mất đi khả năng suy nghĩ của mình.
Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt buông khuôn mặt đỏ bừng của Viên Cổn Cổn ra, nhìn bộ dáng vội vàng thở dốc của cô, nhàn nhạt nói"Cái mũi của em dùng để làm gì."
Viên Cổn Cổn thở hổn hển, đỏ mặt, nhỏ giọng meo "Để thở."
"Vậy sao lúc nảy không dùng?" Hắc Viêm Triệt vuốt tóc hai bên má ra sau tai của cô.
Viên Cổn Cổn sửng sốt, nhìn anh ngượng ngùng, ngập ngừng nói "Quên. . . . . ."
Hắc Viêm Triệt sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của cô, cô chính là kỳ lạ như vậy, tuy rằng không lưu loát nhưng lại làm cho anh rất thích, vô cùng thích, là vì yêu sao? Hay là đổi lại là những người khác cũng sẽ như vậy, nghĩ đến những người khác, Hắc Viêm Triệt nhíu mày, anh bài xích ý nghĩ này, nghĩ đến không phải là cô quấn quýt miệng lưỡi với liền cảm thấy ghê tởm.
Viên Cổn Cổn đỏ mặt nhỏ giọng nói "Thiếu gia, chúng ta không thể như vậy, mẹ tôi nói. . . . . ."
"Em là của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-bao-boi-no-le-tinh-yeu-cua-bao-vuong/2207049/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.