🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngay giây tiếp theo, biểu cảm của Tang Vãn trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cô chợt hiểu tại sao tài khoản chính thức đó lại quen mắt như vậy.

Tài khoản chính thức này vốn dĩ do Thương Dục Hoành trực tiếp quản lý. Trước đây, Tang Vãn còn từng cười nhạo rằng một tổng tài to lớn như anh lại không thuê người vận hành. Nhưng Thương Dục Hoành từng giải thích, tài khoản này đối với anh có ý nghĩa đặc biệt, không yên tâm giao cho người khác.

Lúc này Tang Vãn không hề nổi giận như người ta tưởng tượng. Ngược lại, cô bình tĩnh đến lạnh lẽo. Cô mở danh bạ, gọi một cuộc điện thoại.

“Alô.” Giọng nói trầm thấp, khàn khàn đầy cuốn hút của Thương Dục Hoành vang lên trong ống nghe.

Tang Vãn bỗng cảm thấy buồn nôn, không vì lý do gì: “Em muốn gặp anh.”

“Anh đang đi công tác, có chuyện gì đợi anh về rồi nói.” Thương Dục Hoành vừa xuống máy bay, anh cũng rất rõ mục đích của cuộc gọi này.

Cô cười lạnh vài tiếng: “Anh đang trốn tránh điều gì? Làm mà không dám nhận à?”

“Em đang nói cái gì?” Giọng anh lạnh băng.

Tang Vãn đôi mắt trống rỗng, nhắm nghiền mắt lại: “Anh đi công tác ở đâu?”

“Tang Vãn, có gì chờ anh về...”

“Em hỏi anh đi công tác ở đâu!” Lần này Tang Vãn không để anh nói hết câu, nghiêm giọng ngắt lời.

Thương Dục Hoành khẽ nuốt một cái, cuối cùng vẫn nói ra địa điểm.

Tang Vãn lập tức mua chuyến bay muộn nhất, không mang theo gì, chỉ một mình lên máy bay. Trong vài tiếng bay, cô liên tục hồi tưởng về mọi chuyện đã trải qua với Thương Dục Hoành, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật nực cười.

Tại sao bản thân lại tin anh? Sao có thể như thế?

Xuống máy bay, cô lập tức đến thẳng khách sạn theo địa chỉ Thương Dục Hoành đã đưa. Lúc đó anh còn đang họp, cô quyết định không làm phiền.

Thương Dục Hoành kết thúc cuộc họp lúc bảy giờ tối, vì còn phải đi xã giao nên anh định quay về thay đồ. Nhưng khi đến cửa phòng, anh lại thấy Tang Vãn đang ngồi dựa ở đó, tóc tai rối bời, quần áo phong phanh.

Cổ họng anh khô khốc, hít sâu một hơi rồi bước lại gần.

Dù nhắm mắt, Tang Vãn vẫn chưa ngủ, ánh đèn hành lang khách sạn quá chói mắt.

“Chờ lâu chưa?” Thương Dục Hoành ngồi xổm xuống, đưa tay định xoa đầu cô nhưng bị cô nghiêng đầu né tránh.

Tang Vãn trừng mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy chán ghét: “Video đó là anh đăng sao?”

Người đàn ông cụp mắt xuống, lòng bàn tay khẽ siết lại, rất lâu sau mới khẽ gật đầu một cái.

“Bốp!”

Tiếng tát vang lên giòn tan giữa hành lang trống trải. Sắc mặt Tang Vãn trắng bệch, môi không chút máu, giọng khàn khàn chất vấn: “Đây là câu trả lời của anh sao?”

Thương Dục Hoành im lặng, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh thường thấy.

Chính sự điềm tĩnh này càng khiến Tang Vãn đau đớn như bị xát muối vào tim. Cô gần như phát điên, cần làm điều gì đó để xả hết cơn giận.

 


 

Cô bất ngờ túm lấy tay Thương Dục Hoành, cắn mạnh vào cổ tay anh, miệng cô nhanh chóng tanh mùi máu.

Anh không hề ngăn cản, để mặc cô trừng phạt.

Sau khi trút hết tức giận, Tang Vãn ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn vương máu, trông càng thêm thê lương.

Tóc cô rối tung, bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cả người trông cực kỳ tiều tụy.

Thương Dục Hoành nhìn cô đầy phức tạp. Cô gấp đến mức này sao, đến thay đồ cũng không kịp?

“Chúng ta chia tay đi.” Lúc này, Tang Vãn bình tĩnh chưa từng có. Đôi mắt vẫn không ngừng rơi lệ: “Không, phải là chấm dứt quan hệ này.”

 

 

Thấy chưa, đến cả chia tay đối với họ cũng là một điều xa xỉ.

“Quyết định rồi?” Thương Dục Hoành vuốt cổ tay còn vương máu, gương mặt thoáng thay đổi nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.

Tang Vãn bật cười lạnh lùng liên tục, khóe môi nhếch lên đầy khinh thường:

“Anh từng quan tâm đến em sao?”

Nói thật, trong suốt khoảng thời gian bên nhau, cô hiếm khi cảm nhận được sự chân thành từ anh. Vì vậy cô luôn phải xác nhận, luôn phải hỏi lại, chỉ vì cô không có cảm giác an toàn.

“Tuỳ em.” Thương Dục Hoành đứng dậy, quẹt thẻ vào phòng.

Tang Vãn vẫn dựa vào tường, ngẩng đầu hít sâu một hơi, chống tay đứng dậy, lạnh lùng để lại một câu: “Thương Dục Hoành, anh khiến em thấy ghê tởm!”

Ghê tởm?

Động tác mở cửa của Thương Dục Hoành khựng lại, cô thật sự nói anh “ghê tởm”.

Câu này mẹ anh từng nói với anh. Sau khi mẹ tái hôn, có lần dẫn anh về nhà chồng chơi. Cha dượng có một đứa con trai lớn hơn anh, hai đứa vì giành đồ chơi mà đánh nhau.

Mẹ anh biết được, lập tức kéo anh ra sân, ánh mắt lúc đó giống hệt ánh mắt của Tang Vãn bây giờ.

Bà đã từng nói: “Thương Dục Hoành, mày khiến tao thấy ghê tởm!”

Đóng cửa phòng, Thương Dục Hoành giật phăng cà vạt, không muốn ra ngoài xã giao nữa. Anh khui mấy lon bia, ngồi bệt xuống sofa uống một mình.

Anh ghê tởm, đúng là ghê tởm.

Anh biết sẽ chẳng ai yêu anh. Anh vĩnh viễn sẽ không có một gia đình thật sự, vĩnh viễn không có quyền được yêu thương.

Ngoài phố về đêm, gió lạnh từng cơn lướt qua. Tang Vãn chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, co người lại mà chẳng biết nên đi đâu. Ở thành phố xa lạ này, cô chẳng có ai quen.

Cô vừa đi vừa mở điện thoại, xóa hết mọi thứ liên quan đến Thương Dục Hoành.

Họ gần như chẳng có tấm ảnh chụp chung nào, cô đành mở wechat, lật lại lịch sử trò chuyện rồi tự cười nhạo bản thân vì quá ngốc.

Tin nhắn giữa họ chỉ toàn công việc, nếu có người nghi ngờ họ yêu đương trong công sở thì nhìn đoạn chat này còn tưởng họ chỉ là đồng nghiệp xa cách.

Đi ngang một siêu thị lớn, Tang Vãn dừng lại, nghiến răng xóa luôn Thương Dục Hoành khỏi danh sách bạn bè.

Bấy giờ hòn đá đè nặng trái tim cô cuối cùng cũng vỡ vụn. Cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, cảm giác như tim bị ai cắt vụn.

Trong đêm tối không người thân thích, đôi mắt trống rỗng ấy không ngừng rơi lệ, tất cả cảm xúc dồn nén nay bùng phát.

Tang Vãn càng khóc càng lớn tiếng. Người đi đường có vài người ngoái lại nhìn, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi vội bước đi.

Cô phát hiện sống ở thành phố xa lạ cũng có cái hay, mình có thể khóc thật to, chẳng cần quan tâm ánh mắt người đời.

Chắc do bị dồn nén quá lâu, Tang Vãn khóc rất lâu.

Đột nhiên, cô cảm giác có gì đó nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu. Tang Vãn run rẩy ngước đôi mắt đẫm lệ lên.

Trước mặt cô là một người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng, đẩy một chiếc xe nôi: “Xin chào, em có cần giúp đỡ không?”

“Em…” Vừa mở miệng, Tang Vãn mới phát hiện giọng mình đã khản đặc, cô ho mạnh vài tiếng rồi cố gắng nói tiếp: “Em… có phải đã làm phiền chị không?”

Người phụ nữ lắc đầu, trong mắt vẫn giữ nụ cười dịu dàng. Chị lấy khăn giấy trong túi đưa cho Tang Vãn, nhẹ nhàng nói: “Không đâu, đây là nơi công cộng mà, không ai làm phiền ai cả.”

“Em gái nhỏ, em có phải… bị lạc gia đình không?” Người phụ nữ nhìn Tang Vãn vẫn đang mặc đồ ngủ, không khỏi nhíu mày lo lắng hỏi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.