Tang Vãn chau mày đầy bối rối, hai tay ôm lấy đầu gối, đôi mắt ướt đẫm như đang quan sát người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ đó mặc đồ thể thao màu trắng, tóc dài được buộc tùy ý thành búi thấp, gương mặt không trang điểm nhưng làn da vẫn trắng mịn.
“Em cần chị giúp gọi cảnh sát không?” Người phụ nữ khẽ nhíu mày, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng. Cô nghĩ một lúc rồi quyết định tự giới thiệu: “Chị tên là Trúc Lê, nhà ở gần đây thôi. Nhìn em chắc cũng tầm tuổi em gái chị, chắc em đang gặp chuyện gì đó khó khăn phải không?”
Nghe đến đây, trái tim căng thẳng của Tang Vãn dường như thả lỏng đôi chút. Cô mím môi: “Không... không cần đâu ạ, em đến đây để gặp bạn... Em đi trước…”
Nói xong, cô lấy điện thoại định gọi xe về sân bay, đúng lúc đó điện thoại lại hết pin.
Sờ vào túi, cô phát hiện chứng minh thư cũng đã mất.
Vẻ mặt Tang Vãn đầy bối rối, đứng ngây người ra đó, không biết phải làm sao.
Trúc Lê mỉm cười, từ từ đẩy xe em bé đến gần rồi nắm nhẹ cổ tay Tang Vãn:
“Chị cho em mượn điện thoại gọi nhé.”
Tang Vãn do dự ngẩng đầu lên. Người phụ nữ trước mặt dịu dàng đến mức khiến cô khó từ chối.
Nhưng lý trí vẫn nhắc nhở cô không nên quá tin người lạ. Cô vội vàng tránh sang bên: “Cảm ơn chị, nhưng... Không cần đâu ạ.”
Cô thật sự rối bời. Điện thoại hết pin, giấy tờ tùy thân lại mất, cô cảm giác cả thế giới như đang sụp đổ.
Thấy vậy, Trúc Lê hiểu cô bé vẫn còn dè chừng. Nhưng nghĩ đến việc để một cô gái trẻ như vậy lang thang trên phố vào đêm khuya thì rất nguy hiểm, chị liền đề nghị: “Phía trước có đồn cảnh sát đấy, chị đưa em đến đó nhé. Ít nhất như vậy em sẽ tin chị không phải người xấu.”
Tang Vãn ngẩng đầu nhìn chị, trong mắt ánh lên tia sáng hy vọng, chậm rãi gật đầu.
Cứ thế, Tang Vãn theo chị gái tốt bụng ấy đến đồn công an. Trên đường đi, cô lén nhìn đứa trẻ đang nằm trong xe đẩy.
“Chị ơi, em bé của chị đáng yêu quá.” Tang Vãn nói nhỏ, tay vẫn siết chặt vạt áo.
Trúc Lê nhìn theo ánh mắt cô, mỉm cười:
“Cảm ơn em.” Rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chị đoán chắc em là người rất thích trẻ con đúng không?”
“Vâng…” Giọng Tang Vãn trầm xuống. Không hiểu sao khi nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu ấy, cô lại bắt đầu tưởng tượng về đứa con tương lai của mình.
Trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh Thương Dục Hoành, cô bực bội đập nhẹ vào đầu, muốn xua tan mọi suy nghĩ viển vông đó.
Tới đồn cảnh sát, Trúc Lê rất hợp tác đăng ký thông tin. Tang Vãn ngồi ở băng ghế chờ, vừa sạc điện thoại, vừa lặng lẽ cúi đầu.
Gương mặt cô tiều tụy, làn da trắng bệch đáng sợ.
Trúc Lê bế em bé ngủ say trong xe đẩy đến ngồi cạnh cô. Tang Vãn không kìm được, đưa tay chạm nhẹ vào má em bé.
“Em định ngồi đây chờ bạn em đến sao?” Trúc Lê chớp mắt, giọng nói vẫn rất dịu dàng.
Tang Vãn gật đầu liên tục: “Vâng, chị về trước đi ạ.”
Đôi mắt cô lấp lánh khi nhìn chị.
Thấy vậy, Trúc Lê cũng không nói gì thêm. Dù sao thì ở đồn cảnh sát vẫn an toàn hơn. Chính vì nhìn thấy hình bóng của Trúc Tuế Tuế trong cô gái nhỏ này, Trúc Lê mới không ngại phiền mà đồng hành cùng cô đến đây.
“Được rồi.” Chị dịu dàng đáp.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tang Vãn ngẩng đầu nhìn.
Cửa cảm ứng mở ra, một dáng người cao lớn vội vã bước vào. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu nâu sẫm, ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp.
“Em không sao chứ? Sao lại đến đồn cảnh sát?” Người đàn ông vừa nhìn thấy Trúc Lê liền lo lắng kiểm tra chị khắp lượt.
Trúc Lê gạt tay anh ra, hơi khó chịu: “Nói nhỏ thôi, em vừa dỗ con ngủ xong đó.”
“Anh sai rồi, anh xin lỗi.” Anh đẩy gọng kính, nhận lỗi thành khẩn, rồi đón lấy đứa bé từ tay chị.
Tang Vãn nhìn hai người với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trong lòng đột nhiên thấy nghẹn lại.
“Chồng chị đến đón rồi, chị về trước nhé.” Trúc Lê vỗ vai Tang Vãn như lời chào tạm biệt.
Việc làm lại CMND vẫn cần thời gian, nên Tang Vãn vẫn phải ở lại. Đột nhiên, người đàn ông bế em bé nhìn cô một cái, nheo mắt như đang quan sát.
Sau đó, Cảnh Hoài Chi nắm tay Trúc Lê, không biết nói gì. Trúc Lê nghe xong liền biến sắc, vội giật lấy điện thoại anh rồi quay lại chỗ Tang Vãn: “Là em phải không?”
Trên màn hình là bài đăng trong vòng bạn bè của Thương Dục Hoành chỉ một bức ảnh thẻ nhân viên của Tang Vãn, kèm hai chữ: Tìm người.
Câu chữ ngắn gọn, cứng rắn, rất đúng phong cách anh.
“Là em.” Tang Vãn thở dài, không ngờ Thương Dục Hoành lại đăng bài như vậy.
Từ khi họ kết bạn, cô chưa từng thấy anh đăng gì. À không, cô đã chặn anh rồi.
“Có muốn đến nhà chị chờ cậu ấy không?” Trúc Lê sớm đã đoán được hai người cãi nhau nhưng không nói thẳng ra.
Tang Vãn ngẩng đầu nhìn cảnh sát trực rồi chậm rãi gật đầu.
Cô lại mềm lòng rồi. Mỗi lần Thương Dục Hoành chịu nhượng bộ một chút, cô lại quay về bên anh.
Nhiều lúc Tang Vãn cảm thấy mình thật thấp hèn nhưng cô chẳng còn cách nào khác, cô đã lún quá sâu rồi.
Về đến biệt thự của Trúc Lê, Tang Vãn có phần ngại ngùng ngồi trên chiếc ghế sofa rộng lớn, cúi đầu vùi mặt vào ngực, không nói lời nào.
Trúc Lê khẽ ra hiệu cho Cảnh Hoài Chi lên lầu trước, anh đành nghe lời đi lên.
“Em tên gì vậy?” Chị ngồi xuống cạnh Tang Vãn, rót cho cô một ly nước ấm.
“Em là Tang Vãn, Vãn trong ‘Mạc đạo tang du vãn’.”
“Vãn Vãn, em cãi nhau với bạn phải không?” Trúc Lê cầm ly nước, nhấp một ngụm.
Tang Vãn cắn môi, không biết trả lời sao. Mối quan hệ giữa cô và Thương Dục Hoành quá phức tạp. Cô chỉ biết chậm rãi gật đầu.
“Vậy chị thấy cậu bạn này không có trách nhiệm chút nào. Tối thế này còn để em một mình ngoài đường, nguy hiểm biết bao.” Trúc Lê đặt mạnh ly nước lên bàn.
Tiếng “cạch” trên mặt bàn đá khiến Tang Vãn choàng tỉnh. Hóa ra cả một người xa lạ cũng nhìn ra được, cô yêu một cách quá đỗi nhỏ bé.
“Là em tự đi, không liên quan đến anh ấy. Em đến Kinh Thị tìm anh ấy cũng là tự nguyện. Tất cả đều là em tự nguyện...”
Những lời này như nói cho chính mình nghe. Tang Vãn bật cười chua chát.
Đinh dong… Đinh dong…
Tiếng chuông cửa vang lên, Tang Vãn ngẩng đầu nhìn, trong lòng lại có chút sợ hãi người đứng bên ngoài.
Trúc Lê đi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt là gương mặt đen kịt như mực của Thương Dục Hoành, trên người anh nồng nặc mùi rượu.
Mùi rượu nồng khiến Trúc Lê không nhịn được mà muốn nôn. Chị che miệng, nhanh chóng tránh sang một bên, sợ bị mùi ấy hun đến ngất.
Nhưng khi Tang Vãn nhìn thấy bóng người ấy, đột nhiên hối hận vì đã đến đây. Thế nhưng có những lời hôm nay cô phải nói rõ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.