“Tang Vãn.” Giọng Thương Dục Hoành lạnh đến rợn người.
Tang Vãn quay mặt đi, cố tình làm như không nghe thấy.
Trúc Lê cau mày chặt đến mức sắp xoắn lại, nhìn người đàn ông trước mặt đầy bực bội, giơ tay chắn ngang cửa như thể không muốn để anh bước vào: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“Tang Vãn!” Thương Dục Hoành phớt lờ người phụ nữ, hét to một tiếng nữa: “Ra đây!”
“Anh gì đó, đây là nhà tôi, làm ơn đừng lớn tiếng như vậy.” Trúc Lê không còn giữ nổi vẻ khách khí, quay đầu nhìn cô gái mỏng manh phía sau lưng mình, lửa giận càng bốc lên.
“Tang Vãn!” Một tiếng nữa vang lên.
Tang Vãn đành phải dằn lòng bước ra, đi dép lê đến trước mặt anh. Cô quay sang Trúc Lê, gương mặt đầy áy náy: “Chị Lê, cảm ơn chị đã cho em ở nhờ. Em xin phép đi trước.”
Cô không thể để người chị tốt bụng này bị kéo vào rắc rối. Khi Thương Dục Hoành nổi giận, chắc chắn sẽ là một cơn bão.
Ai ngờ Trúc Lê lại đẩy cô ra sau lưng, trừng mắt lườm người đàn ông trước mặt: “Có chuyện gì thì vào nhà nói.”
Chị cũng nhìn ra sự khó xử của Tang Vãn, đã làm người tốt thì làm cho trót.
Thương Dục Hoành bực bội kéo lỏng cà vạt, bước vào nhà, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận ngùn ngụt.
Tang Vãn không dám nhìn anh, cả hai ngồi xuống sofa, giữ im lặng.
Trúc Lê hiểu ý, lặng lẽ rời khỏi không gian.
“Em bỏ chạy cái gì?” Thương Dục Hoành mở miệng là chất vấn.
Tang Vãn siết chặt tay, cười khẩy: “Tổng giám đốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773867/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.