🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tang Vãn khẽ kéo tay áo anh, nhỏ giọng:

“Anh đi trước đi. Em tự mình giải quyết được.”

Cô thật sự không muốn mình mất mặt trước mặt Thương Dục Hoành nhưng anh hoàn toàn không để ý.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: “Chia tay với em ấy.”

“Anh là ai? Chuyện giữa tôi với Tang Vãn anh quản được sao?” Dư Hào tức giận đến mức không thèm giả vờ là người hiền lành nữa.

 

 

“Đi đi, anh mau đi đi.” Tang Vãn vừa đẩy vừa kéo Thương Dục Hoành, không muốn anh tiếp tục ở lại.

Thương Dục Hoành bất đắc dĩ đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.

Tang Vãn thu dọn đồ, quay sang mỉm cười với Dư Hào: “Những yêu cầu của anh tôi đã biết, tôi nghĩ chúng ta không hợp, dừng ở đây thôi.”

“Vãn Vãn... Là vì anh ta đúng không?” Dư Hào ngập ngừng, giọng điệu dịu xuống: “Chuyện con cái có thể thương lượng mà. Mẹ anh chỉ nói vu vơ thôi, hôm nay định bàn chuyện cưới xin nên anh mới nói ra.”

“Xin lỗi, tôi vẫn thấy không hợp.” Cô lấy điện thoại chuyển khoản cho anh: “Đây là tiền bữa tối. Tôi đi trước.”

Dư Hào định đuổi theo, giơ tay cản cô lại: “Sau này anh cũng không can thiệp vào công việc của em nữa, kết hôn xong em muốn làm gì thì làm được không?”

Tang Vãn vẫn lắc đầu, nhưng lần này giọng dịu hơn: “Xin lỗi, dừng lại ở đây thôi.”

Ra khỏi nhà hàng, cô không thấy Thương Dục Hoành đâu, không nhịn được lẩm bẩm: “Giả thần giả quỷ cái gì chứ.”

Cô bắt xe về nhà. Về đến nơi liền kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ Tang cảm thấy hối hận và hứa từ nay sẽ không ép cô đi xem mắt nữa.

Dư Hào ngồi lại một mình, tháo kính ném sang một bên, rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Thương Dục Hoành đứng hút thuốc bên kia đường, hồi tưởng lại cuộc gặp hôm nay với Tang Vãn.

Cô gái nhỏ nhút nhát năm nào, giờ đây đã là tiêu điểm của mọi sự chú ý.

Anh chưa từng biết, thì ra cô lại có thể lợi hại đến thế. Hôm nay cô ngồi đó, đôi mắt to tròn như sao, gương mặt nhỏ nhắn dễ thương.

Anh còn nghe thấy người xung quanh hô: “Vãn Vãn!”

Nói rằng họ thích cô từ lâu, vì cô mà lặn lội từ nơi xa tới, ngay cả cháu gái anh cũng vậy.

Bất chợt, anh nhìn thấy từ cửa kính phía đối diện có bóng hai người đang thân mật.

Tiến lại gần xem, quả nhiên là Dư Hào. Bên cạnh là một cô gái thân hình bốc lửa mặc áo hai dây, đang nép vào lòng hắn cười đùa.

Dư Hào tháo kính, không còn vẻ ngoan ngoãn thường ngày, còn đưa tay véo má cô gái, hôn tới hôn lui.

Thương Dục Hoành nhướng mày, rút điện thoại chụp liên tục mấy bức ảnh, anh mở wechat theo bản năng định gửi cho Tang Vãn, mới sực nhớ mình bị cô chặn rồi.

Anh tức đến mức đau dạ dày, quay về xe gọi cho Thịnh Sơ.

Những năm qua anh đã tìm Thịnh Sơ không ít lần hỏi tung tích Tang Vãn nhưng Thịnh Sơ luôn cắn răng giữ kín, chưa từng để lộ.

Cháu gái Thương Dục Hoành - Nhan Duệ ngồi ở ghế phụ, nhìn anh bằng ánh mắt quái dị. Đợi anh cúp máy, cô bé mới nói: “Cậu ơi, vợ cậu bỏ đi với người khác rồi hả?”

Thương Dục Hoành trừng mắt nhìn cô:

“Lo việc của cháu đi.”

 

 

“Cậu mà cứ vậy là ế cả đời đó. Con gái thích con trai dịu dàng, chứ ai đời lúc nào mặt cũng lạnh như tiền.”

Lúc này, điện thoại vang lên, là Thịnh Sơ gửi tin nhắn. Anh mở định vị, lập tức lái xe đi.

Thì ra Thịnh Sơ thấy ảnh anh gửi về vụ Dư Hào ngoại tình, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Thịnh Sơ xưa nay đã không ưa gì kiểu người giả tạo như Dư Hào, nay có cơ hội lật mặt, sao có thể bỏ qua?

Tang Vãn vừa về nhà, tắm rửa, thay đồ ngủ, nằm lướt Weibo.

Siêu chủ đề toàn là fan khen cô khiến cô vô thức mỉm cười.

Mẹ cô đang mang cơm cho em trai Tang Kim Sâm, chuẩn bị thi vào cấp hai nên được “chăm sóc đặc biệt”.

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Cô tưởng mẹ quên mang chìa khóa, liền đi dép xuống mở.

Cửa vừa mở, Thương Dục Hoành liền lao vào, một tay bóp cằm cô, tay còn lại giữ sau gáy, hôn cô đầy thô bạo.

Cơ thể cô theo phản xạ ngửa ra sau, muốn trốn mà không trốn được: “Buông... Buông ra...”

“Thương... Thương Dục Hoành... Buông em...” giọng cô đứt quãng.

Đáp lại là nụ hôn ngày càng dữ dội hơn.

Anh nghiêng đầu, cắn mạnh vào xương quai xanh, rồi bế cô lên, đóng sập cửa lại.

“Phòng em ở đâu?” Anh hỏi thẳng.

Tang Vãn đỏ ửng đến tận vành tai, cúi mắt nói nhỏ: “Tầng hai, phòng cuối cùng.”

Chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp vang vọng khắp nhà.

Về đến phòng, Tang Vãn mới lấy lại chút cảm giác an toàn. Cô bị anh đặt lên giường, tim đập dữ dội nhưng lý trí nhắc nhở cô không thể lại rơi vào lưới tình.

“Kết hôn với anh.” Thương Dục Hoành lạnh lùng nói.

Tang Vãn nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Anh tưởng em vẫn còn yêu anh như ba năm trước sao?” Cô đập tay lên ngực, giọng điềm tĩnh: “Nơi này chẳng còn chút cảm giác nào với anh cả. Bây giờ em chẳng còn cảm xúc gì với anh nữa. Anh nghĩ cưới anh, em sẽ hạnh phúc sao?”

“Em cưới hắn cũng chẳng hạnh phúc.” Giọng anh vẫn bình thản, không tức giận mà chỉ là nghiêm túc khuyên nhủ.

Cô biết chứ, lấy Dư Hào không hạnh phúc. Nhưng dựa vào đâu phải nói với anh?

“Đó là chuyện của em.”

Cô xỏ dép đi tới cửa thì bị anh ôm ngang người bế lại, ném về giường lần nữa. Lưng đau điếng, cô cắn răng: “Miễn là mẹ em hài lòng là được rồi.”

“Thế còn em, Tang Vãn? Em có thích không?” Giọng anh dịu xuống, đưa tay muốn chạm vào cô.

Tang Vãn né đầu, ánh mắt trống rỗng:

“Em có thích hay không quan trọng sao? Lấy chồng thì đương nhiên phải chọn người phù hợp, gia đình môn đăng hộ đối.”

“Hắn ta ngoại tình rồi.” Không khuyên được, Thương Dục Hoành lấy ảnh ra, đưa cho cô xem.

Tang Vãn bật cười lạnh: “Anh nghĩ em sẽ tin à?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.