Tang Vãn khẽ kéo tay áo anh, nhỏ giọng:
“Anh đi trước đi. Em tự mình giải quyết được.”
Cô thật sự không muốn mình mất mặt trước mặt Thương Dục Hoành nhưng anh hoàn toàn không để ý.
Người đàn ông khoanh tay trước ngực, từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: “Chia tay với em ấy.”
“Anh là ai? Chuyện giữa tôi với Tang Vãn anh quản được sao?” Dư Hào tức giận đến mức không thèm giả vờ là người hiền lành nữa.
“Đi đi, anh mau đi đi.” Tang Vãn vừa đẩy vừa kéo Thương Dục Hoành, không muốn anh tiếp tục ở lại.
Thương Dục Hoành bất đắc dĩ đứng dậy, rời khỏi nhà hàng.
Tang Vãn thu dọn đồ, quay sang mỉm cười với Dư Hào: “Những yêu cầu của anh tôi đã biết, tôi nghĩ chúng ta không hợp, dừng ở đây thôi.”
“Vãn Vãn... Là vì anh ta đúng không?” Dư Hào ngập ngừng, giọng điệu dịu xuống: “Chuyện con cái có thể thương lượng mà. Mẹ anh chỉ nói vu vơ thôi, hôm nay định bàn chuyện cưới xin nên anh mới nói ra.”
“Xin lỗi, tôi vẫn thấy không hợp.” Cô lấy điện thoại chuyển khoản cho anh: “Đây là tiền bữa tối. Tôi đi trước.”
Dư Hào định đuổi theo, giơ tay cản cô lại: “Sau này anh cũng không can thiệp vào công việc của em nữa, kết hôn xong em muốn làm gì thì làm được không?”
Tang Vãn vẫn lắc đầu, nhưng lần này giọng dịu hơn: “Xin lỗi, dừng lại ở đây thôi.”
Ra khỏi nhà hàng, cô không thấy Thương Dục Hoành đâu, không nhịn được lẩm bẩm: “Giả thần giả quỷ cái gì chứ.”
Cô bắt xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773871/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.