“Ừm, hai đứa tiếp tục đi.” Mẹ Tang cố gắng nén nụ cười nơi khóe môi, xoay người quay lại bếp.
Cái gì mà “hai đứa tiếp tục đi”?
Tang Vãn chỉ muốn độn thổ. Cô úp mặt vào ghế sofa, tự thuyết phục bản thân rằng tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác. Bên tai lại vang lên giọng nói điềm nhiên của Thương Dục Hoành: “Ăn cơm thôi.”
“Không ăn, em không đói.” Giọng Tang Vãn như phát ra từ trong sofa, ủ rũ và rầu rĩ.
Thương Dục Hoành bật cười khẽ, ngồi xuống cạnh cô, giọng pha chút trêu chọc: “Ngại rồi à?”
“Anh cố ý phải không?” Nghe ra hàm ý sau lời anh, Tang Vãn tức đến bật cười, vớ lấy cái gối ôm bên cạnh ném vào đầu anh.
Ngày mồng sáu Tết, đúng theo lịch hẹn từ trước, Tang Vãn và Thương Dục Hoành đến studio chụp ảnh cưới đang rất nổi trên mạng.
Bộ váy cưới đầu tiên là phong cách cao cấp cổ điển, đuôi váy dài, đính đầy pha lê, ánh đèn chiếu vào lấp lánh như nàng tiên hạ phàm.
Tang Vãn vốn có làn da trắng, chỉ đánh nhẹ son môi sau khi thay váy mà đã lung linh rạng rỡ. Cô soi gương tới lui mãi không chán.
“Da chị trắng thật hợp với mẫu váy này, rất tôn khí chất.” Nhân viên đứng bên mỉm cười giới thiệu.
Tang Vãn phân vân chưa quyết, Thương Dục Hoành đã bước tới, từ phía sau ôm lấy cô: “Không vừa ý chỗ nào à?”
“Cảm giác size không chuẩn lắm.” Tang Vãn phụng phịu đáp.
Thương Dục Hoành xoa đầu cô: “Thích kiểu này chứ?”
“Ừm… Cũng thích lắm.”
Thương Dục Hoành nhẹ nhàng nói:
“Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-chieu-tieu-nan-qua/2773886/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.