8.
Tôi cứ như thế quỳ lạy cả trăm ngôi mộ.
Mãi đến khi bầu trời dần xuất hiện một vệt trắng, tôi mới vội vã chạy về nhà.
Sức cùng lực kiệt, trán tôi toàn là máu, muốn cầm máu cũng không cầm nổi.
Tôi dè dặt hỏi mẹ xin một ít thuốc bôi.
Thế nhưng bà ấy lại nổi giận, ấn vào vết thương của tôi mà mắng:
“Mày chỉ bị rách da một tí mà có mặt mũi đòi bôi thuốc à? Mày xem anh trai mày hiện giờ đáng thương biết bao nhiêu. Tại sao đứa 𝘤𝘩ết đi không phải là mày hả?”
Sự ghê tở𝘮, chán ghét không chút che giấu trong ánh mắt của bà ấy khiến tôi hoang mang.
Đều cùng là con trai của bà ấy, cùng từ trong bụng bà ấy chui ra, tại sao lại đối đãi khác xa nhau đến thế?
Tay phải của tôi mặc dù tàn tật nhưng không hề cản trở tôi làm việc.
Tôi dùng tay trái luyện chữ, tất cả những bài tập mà anh tôi đạt điểm tối đa đều do một tay tôi làm cả.
Tối hôm diễn ra lễ cưới, trong sân nhà toàn là những hình nhân nha hoàn, chẳng biết cha tôi lấy đâu ra mười bộ bàn ghế làm từ gỗ hoè thật.
Trên bàn bày đầy những tô những đ ĩa sủi cảo, mì trường thọ được gấp từ tiền giấy.
Giờ lành vừa đến, nhiệt độ bỗng nhiên giảm mạnh, mẹ tôi cứ lẩm bà lẩm bẩm:
“Thật sự là sẽ có ma quỷ tới ăn tiệc à? Không phải vẫn trống trơn đấy sao…”
Lời vừa thốt ra, những chiếc sủi cảo giấy trên mỗi bàn bỗng biến mất từ từ từng cái một.
Trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-nuong-qua-co/335027/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.