Việc theo đuổi con gái đối với Nhiếp Tung là một môn học hoàn toàn mới, khó hơn nghiên cứu cổ họa hay chất liệu màu. Anh nghĩ mấy ngày trời vẫn chưa có đầu mối, cũng ngại không dám hỏi ai, đành tự mình lên mạng lén lút tìm mấy “bí kíp tình yêu” để học.
Trong mắt người khác, Nhiếp Tung là một người chính trực, nghiêm túc, luôn siêng năng học hỏi. Mà một khi người như vậy đem tinh thần nghiên cứu của mình để theo đuổi con gái… thì sức công phá cũng không hề tầm thường!
“Anh định bắt em uống canh sườn đến bao giờ nữa?” Doãn Hy nhìn bát canh trước mặt, dở khóc dở cười. Đây là bữa cơm thứ 5 cô ăn cùng Nhiếp Tung kể từ khi về Diêu Thành, và cũng là bát canh sườn thứ 5.
“Chẳng phải tay em vẫn chưa lành sao?” Nhiếp Tung liếc qua cánh tay băng bó của cô, đáp rất nhanh.
Doãn Hy dùng thìa khuấy qua canh, gắp vài miếng rong biển ăn, rồi đẩy bát về phía anh: “Uống phát ngán rồi, anh uống hộ em đi.”
“Nhưng tay em…”
“Là vết thương ngoài da, không phải gãy xương.”
“Vậy… em muốn uống canh gì? Canh viên thịt được không?”
“Hôm nay trời nóng quá, em muốn uống canh đậu xanh.”
“Chỗ này hình như không có.” Nhiếp Tung lật đi lật lại thực đơn một lượt, “Mai anh nấu cho em.”
“Anh biết nấu ăn?”
“Biết một chút.” Nhiếp Tung thầm tính toán mấy món sở trường của mình, không biết có đủ để “giữ chân” dạ dày của Doãn Hy không, “Mai anh nấu cho em.”
Doãn Hy chống cằm, vẻ mặt đầy mong chờ: “Mai là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716718/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.