Mọi âm thanh bên ngoài dường như đều biến mất, chỉ còn tiếng thở khe khẽ của hai người trong không gian nhỏ hẹp. Doãn Hy rút tay lại, khẽ thở dài: “Anh còn nhớ không, em từng nói trên đời có bốn loại người.”
“Ừ.” Nhiếp Tung không hiểu cô đang nghĩ gì, đành thuận theo lời đáp: “Anh nhớ.”
“Lúc đó, anh phản bác em, nói nữ tiến sĩ ngành địa chất cũng chẳng khác gì người thường.” Doãn Hy cười nhạt, trong lòng cuộn trào cảm xúc, “Giờ thì sao, anh có thấy khác đi chút nào không?”
Nhiếp Tung quay sang nhìn cô, ánh mắt xuyên qua tròng kính, nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Em muốn nói gì?”
“Trước khi anh nói muốn ‘chịu trách nhiệm với em’, em chưa từng chờ mong bạn trai sẽ đưa ô khi trời mưa, chưa từng mơ mộng cảnh anh ấy xuất hiện khi em gặp khó khăn như thần thánh giáng trần, càng chưa từng ảo tưởng bất kỳ hoàn cảnh nào cần người ‘chịu trách nhiệm’ cho mình.” Dừng một lát, cô tự bổ sung: “Có thể em sống hơi cứng đầu, nhưng em không thấy điều đó là sai.”
“Giờ em có bạn trai rồi, có thể khát khao anh làm tất cả những điều đó.”
“Thành thật mà nói, em chưa từng nghĩ sẽ phải dựa dẫm vào ai để sống. Làm người yêu chẳng qua chỉ là cùng nhau nắm tay, đi qua một quãng đường đời vui vẻ.”
Ánh mắt của Nhiếp Tung bỗng tối sầm lại, như ngọn đèn bị dập tắt, không còn chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716727/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.