Thẩm lão gia thấy sắc trời cũng đã về trưa, bèn nói :"Phục Liên tiểu thư nếu không để ý có thể ở lại dùng bữa cơm trưa ròi hẵng đi cũng kịp."
Phục Liên cũng cảm thấy hơi đói bụng, vui vẻ chấp thuận :"vậy xin làm phiền Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân thêm lần nữa."
Thẩm phu nhân :"mời tiểu thư."
Phục Liên theo họ đến phòng ăn riêng.
Quả thật nàng không quá thích nghe người khác gọi là tiểu thư.
Nhưng đây là cổ đại lễ nghi đứng hàng đầu.
Thẩm Du đã chờ sẵn từ lâu :"mời cha, mẹ và tiểu thư dùng thiện."
"cảm ơn công tử, công tử có thể gọi ta là Phục Liên cũng được."
Thẩm Du :"mời Phục Liên tiểu thư."
Phục Liên :"...." lại là từ tiểu thư nữa.
Vừa ăn Thẩm Du vừa nhớ lại, hắn nhớ mình từng nghe tên Phục Liên rồi nhưng không nhớ là nghe ở đâu.
Cũng có thể trùng têm cũng nên.
Phục Liên cũng âm thầm đánh giá, têm nhóc này cũng tầm 19 tuổi là cùng.
"Dám mạo muội hỏi là công tử đây đã ghi danh ứng thí."
Thẩm Du chợt dừng đũa lại, khẽ gật đầu nói :"vâng, ta đã ghi danh có lẽ tầm 9 ngày nữa sẽ lên đường."
Phục Liên lấy trong áo ra miếng ngọc bội xanh trơn nhẵn một màu khắc chữ Đông tinh xảo đưa qua.
"mời công tử nhận, nếu đến kinh thành cứ đưa ngọc ra cho người gác cổng.
Phục Liên muốn cảm tạ ơn cứu mạng."
Thẩm Du nhìn qua cha nhận được ánh mắt đồng ý liền nghi lễ đứng lên nhận lấy.
Khách khí nói :"Tiểu thư quá lời, Thẩm Du ta chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-co-dai-lam-my-nhan-diu-dang/2205506/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.