Phục Liên hai tay cầm sáo đưa ra, mũi kiếm bừa vặn đâm đ ến ngay lỗ sáo, nàng xoay người chạy theo dọc theo kiếm ra sau người này.
Mũi kiếm bị làm cong quá mức liền gãy gòn tan.
Nàng nhanh tay dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm bị gãy kề bên cổ hắn.
"Tỷ tỷ đây không còn thời gian."
Một cú đánh trời giáng xuống ngay đầu nàng, Ất Lưu :"còn không mau buông kiếm ra."
Phục Liên xoa xoa đầu, ngồi xổm xuống đất, mắt lóng lánh nước mắt nói :"lão sư phụ đau đó." Hix không biết có long óc không nữa.
Tám người nhanh chóng quỳ xuống :"tham kiến sư phu, tứ sư huynh."
Tiều Sênh quỳ xuống :"tham kiến tiểu sư tỷ."
Tám người hăng say đánh nhau :"....." sư tỷ ư? Tam sư tỷ?
Nàng giương mắt lên :"sư phụ...."
Ất Lưu quay lưng rời đi :"theo ta."
"Vâng" Phục Liên quay lại cười xinh đẹp với họ, cuối cùng đưa ngón giữa lên rồi lon ton chạy theo lão sư phụ.
"tiểu sư tỷ ta sai rồi."
"Tam tỷ tỷ đại đại"
………………………………………………………………………………………………
Phòng dược
Ất Lưu tay cầm lọ thủy tinh trong suốt, nhìn thấy được hai viên thuốc bên trong đưa nàng :"thuốc giải.
Độc cha và ca ca con là Sường độc, đặc chế từ 29 loại độc bò cạp, ba độc rết và 80 độc rắn."
Phục Liên nhận lấy :"sao người biết."
Ất Lưu vuốt râu trắng cười lớn :"không gì sư phụ con không biết.
Nếu năm đó con chăm chỉ thì mấy độc nhỏ này đã là gì."
Không phải con.
Con mới đến!!!!
"sư phụ người quen hoàng hậu sao" Phục Liên từng thấy hoàng hậu có miếng ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-co-dai-lam-my-nhan-diu-dang/2205508/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.