Bị vây trong vương phủ hoang vắng của đời trước, mãi mãi không được tự do.
Hầu phủ lại bận bịu túi bụi cả ngày không dứt mới sắp xếp xong mọi việc. Sau khi Tuế Tuần xong việc đã khuya lơ, y cho mọi người quay về nghỉ ngơi, mình mình đi sang thiên viện của Tuế Yến.
Trời đã tối, Quân Cảnh Hành vội vã bê thuốc đi ra từ nhà bếp thiên viện thì chạm mặt Tuế Tuần. Y gật đầu: "Tuế tướng quân."
Tuế Tuần nhìn thuốc trong tay Quân Cảnh Hành thì nhíu mày hỏi: "Vong Quy lại bệnh hả?"
Mặt mày Quân Cảnh Hành xanh hơn tàu lá, y không tiện nói, chỉ ậm ờ gật đầu: "Vâng."
"Đưa thuốc cho ta, ngươi về nghỉ ngơi đi."
Quân Cảnh Hành chỉ ước khỏi đi hầu vị tổ tông đó thôi, nghe vậy y vội đưa thuốc cho Tuế Tuần, hành lễ xong là quay người chạy luôn.
Tuế Tuần tay bê thuốc tay đẩy cửa đi vào.
Màn giường nửa thả, Tuế Yến đang ôm hộp mứt quả đầy ắp, hắn cụp mắt nhìn nó, vẻ mặt mệt mỏi, dường như bệnh thật rồi.
Tuế Tuần đi tới gọi hắn: "Vong Quy?"
Tuế Yến ngơ ngác một chốc rồi ngẩng đầu, có chút mịt mờ mà nhìn y.
"Ca ca."
Tuế Tuần ngồi xuống bên cạnh, y vươn tay sờ trán hắn, thấy có hơi nóng bèn đưa thuốc sang: "Sao vậy, ban ngày không phải vẫn khỏe à?"
Tuế Yến đau eo nhũn chân, hắn cũng không thể nói tại hôm qua mình với Đoan Minh Sùng làm ẩu cả đêm nên mệt mỏi, chỉ đành cầm bát thuốc ậm ờ cất tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngoan ngoãn uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-danh/1074863/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.