Con gà trống bay lên trực tiếp mổ vào mông Chung Cẩn một phát.
Ngay sau đó con gà trống đã bị Thu Sanh vung một cái chậu nước inox, loảng xoảng một tiếng rơi xuống, biểu diễn hai vòng Thomas xoay tròn trên không trung, lông chim hỗn loạn, chạy trối chết.
Đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch bắt gà ban đầu cũng thất bại.
Chung Cẩn vốn định cho Thu Sanh một đòn phủ đầu, kết quả mông mình lại đau, còn bị Thu Sanh trách móc một đường,
“Chuyện nguy hiểm như vậy anh cũng dám đưa con đến chơi? May mà hôm nay bị cắn là anh, nếu con bé bị cắn thì sao?”
Tiểu Đồng khoanh tay, đổ thêm dầu vào lửa, “May mà mẹ cứu ba, ba phải nói cảm ơn.”
Chung Cẩn từ kính chiếu hậu trừng mắt nhìn đứa con đáng ghét một cái.
Con bé lập tức quay đầu ôm lấy cánh tay Thu Sanh mách lẻo, “Ba còn trừng con.”
Thu Sanh giơ tay lên, Chung Cẩn lập tức nhận sai thái độ tốt đẹp, “Thực xin lỗi, hôm nay là tôi sai, là tôi suy nghĩ không chu đáo, buổi tối mời hai người ăn buffet để chuộc lỗi.”
Chiếc áo bông lọt gió lại nhanh chóng kéo tay mẹ đang giơ lên xuống, “Ba nhận lỗi rồi, không cần đánh ba.”
Buổi tối ăn xong buffet, Tiểu Đồng đòi chơi tàu hỏa nhỏ ở quảng trường, Chung Cẩn biết tính bé, không chơi hai lần sẽ không chịu xuống, vì thế anh trực tiếp trả tiền hai lượt.
Bé con ngồi trên chiếc tàu hỏa nhỏ chạy vòng quanh quảng trường hứng gió, khi tàu hỏa chạy đến chỗ họ, Chung Cẩn liền gọi, “Ngậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713672/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.