Thu Sanh bật cười trước sự miêu tả của con bé: “Bảo bối, là năm mới đến rồi.”
Chung Cẩn tăng ca đến tận hai giờ hơn sáng mùng một Tết. Thu Sanh và Tiểu Đồng dựa vào nhau ngủ thiếp đi trên tấm thảm trải sofa, đợi anh xong việc mới đánh thức họ cùng nhau lái xe về nhà.
Về đến nhà, sau khi rửa mặt và thu dọn để đi ngủ thì trời đã gần sáng.
Mấy ngày nay họ đều không ngủ ngon giấc, bây giờ lại về đến ngôi nhà thân quen, giấc ngủ này sâu và ngon lạ thường.
Họ ngủ liền một mạch đến giữa trưa. Tiểu Đồng mặc quần áo ngủ, tóc tai rối bời xông vào phòng tắm chính, đi vệ sinh xong, tự rửa tay sạch sẽ rồi đi đến mép giường Chung Cẩn, đưa tay véo mũi anh.
Chung Cẩn bị làm tỉnh giấc, mở mắt hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Đồng vỗ vỗ bụng mình: “Ba ơi, con đói bụng.”
Chung Cẩn nheo mắt, cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường liếc nhìn thời gian, đã gần hai giờ chiều. Anh vội vàng trở mình ngồi dậy:
“Trong nhà không có đồ ăn, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn nhé. Con ăn tạm chút đồ ăn vặt lót dạ đi.”
Tiểu Đồng xoay người chạy đến tủ đồ ăn vặt tìm đồ, lát sau cầm chiếc bánh mì nhỏ và hộp sữa bò lại, bảo Chung Cẩn bóc giúp.
Chung Cẩn ngậm bàn chải đánh răng, cầm hộp sữa bò vào bếp, đổ sữa vào cốc thủy tinh, cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi đưa lại cho bé.
Anh lại ngậm bàn chải đánh răng, đi đến phòng ngủ phụ gõ cửa: “Thu Sanh, dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713729/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.