Thế này thì hay rồi, anh càng không dám về phòng ngủ đi ngủ.
Vì thế Thu Trầm liền lấy laptop của mình ra, đặt máy tính lên bàn trà, ngồi xuống đối diện Đỗ Hinh, bắt đầu làm việc của mình.
Anh còn cố ý dặn dò Đỗ Hinh: “Cô cứ bận việc của cô đi, không cần lo cho tôi, đặc biệt không cần chuyển máy tính của cô qua đây.”
Đỗ Hinh lại đẩy kính mắt một chút, quả nhiên không để ý đến anh nữa, cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím, trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn tiếng gõ phím lách tách.
Đến khi Tiểu Đồng thức dậy đi vệ sinh xong, đẩy cửa phòng ngủ bước ra, bật đèn pin nhỏ, theo lệ thường phải đi tuần tra khắp phòng, liền thấy cảnh này.
Trong phòng khách đêm khuya, bật một chiếc đèn bàn đứng, hai con mọt sách đang cúi đầu bên kia nghiêm túc học tập.
Đối với con ma nhỏ mà nói, không có hình ảnh nào đáng sợ hơn cảnh này.
Bé sợ bị hai người họ kéo qua cùng nhau học tập, lập tức quyết định đêm nay không cần tuần tra nữa, bé mập quay người, lặng lẽ không một tiếng động chạy về phòng, “bang” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thu Trầm bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, quay đầu lại nhưng không thấy bóng người.
Anh cảnh giác nhìn Đỗ Hinh: “Cô vừa có nghe thấy tiếng đóng cửa không?”
Còn Đỗ Hinh, một khi đã học là sẽ nhập tâm quên mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Không có ạ, em không nghe thấy.”
Thu Trầm ngẩn người một chút, dùng giọng điệu thương lượng khẩn cầu Đỗ Hinh: “Tối nay cô có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713744/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.