Nhìn dáng vẻ đau đớn khôn nguôi của Bùi Ý An, Thôi Ngôn Chiêu nhàn nhạt mở miệng:
“Những bức thư này bị ẩm mốc, sinh ra côn trùng, chỉ có đốt đi mới diệt sạch được.”
Bùi Ý An đau đớn siết chặt những tàn tro vụn trong tay:
“Nhưng đây là ký ức ba năm của chúng ta, là chứng tích Phật độ hồng trần…”
Thôi Ngôn Chiêu dùng khăn nhẹ nhàng phủi đi tro bụi trong tay chàng:
“Chỉ là mấy bức thư thôi, sau này viết lại là được. Nhưng tay chàng bị bỏng rồi, mau xử lý vết thương trước đã.”
Nhìn lòng bàn tay ửng đỏ, lúc này Bùi Ý An dường như mới cảm nhận được cơn đau, chán nản gật đầu:
“Được, sau này chúng ta lại viết.”
Thôi Ngôn Chiêu bôi thuốc trị bỏng cho chàng, không đáp một lời.
Bùi Ý An—
Từ nay về sau, chàng viết của chàng, ta viết của ta. Nước sông không phạm nước giếng.
Ngày về thăm nhà.
Dưới sự tháp tùng của Bùi Ý An, Thôi Ngôn Chiêu quay về Thôi phủ.
Trong tiền sảnh, các trưởng lão trong tộc họ Thôi ngồi vây quanh, Thôi phụ và Thôi mẫu ngồi ở vị trí chủ tọa.
Cùng ngày về thăm nhà, Thôi Uyển Nguyệt và Lý Kỳ Trinh được mọi người vây quanh chúc mừng. Lý Kỳ Trinh vận áo gấm tròn cổ màu lam bảo thêu hoa mưa, dung mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sao.
Thấy Thôi Ngôn Chiêu trở về, thần sắc hắn thoáng chút phức tạp.
Bên cạnh, Thôi Uyển Nguyệt khoác áo choàng lông cáo, lập tức tiến lên thân mật khoác tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-van-tan-khu-minh-nguyet-cao-huyen/2871701/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.