Thấy chàng tức giận, hốc mắt Thôi Uyển Nguyệt lập tức đỏ lên, gương mặt tràn đầy ấm ức.
“Sao huynh lại hung dữ với muội như vậy? Muội chỉ là… chỉ là đã quá lâu không thổi, thân thể lại yếu, không đủ sức để thổi ra tiếng mà thôi.”
“Hơn nữa, muội vừa rồi cũng đã nói rồi, muội đã lâu không chạm vào sáo, là huynh ép muội thổi.”
Đôi mắt Bùi Ý An đỏ ngầu, chàng gắt gao nhìn nàng ta chằm chằm—
“Ngươi còn muốn ngụy biện? Ngươi căn bản không phải là nàng ấy!”
"Ngày đó, trong bánh mai hoa nàng ấy làm có đặt cánh hoa mai, không chỉ có hình dáng giống mai, mà còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt của hoa mai. Hơn nữa, nhạc cụ nàng ấy thổi khi xưa vốn dĩ không phải là sáo, mà là tiêu!"
Vậy mà trong bánh mai hoa vừa rồi lại không có cánh hoa mai, nàng ta cũng không hề nhận ra.
Thôi Uyển Nguyệt sững người, cắn chặt môi, trông như sắp khóc.
"Nếu huynh đã biết hết, vì sao không vạch trần muội sớm hơn?"
Khóe môi Bùi Ý An nhếch lên vẻ mỉa mai, trong mắt ngập tràn hàn ý.
"Vậy còn ngươi, vì sao phải cướp lấy công lao của nàng ấy?"
Nếu không phải nàng ta giả mạo, chàng sao có thể tìm nhầm người bấy lâu nay? Sao có thể để nàng ấy hiểu lầm? Nếu không có hiểu lầm, làm sao nàng ấy phải nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo kia, chẳng thể tỉnh lại?
Ánh mắt Bùi Ý An gắt gao khóa chặt Thôi Uyển Nguyệt: "Vì sao?"
Vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-van-tan-khu-minh-nguyet-cao-huyen/2871709/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.