Hôm đó, có mấy đứa trẻ bà con đến nhà, chúng cũng quen biết với Phí Tố – người sống ở nhà bên cạnh – nên gọi cả cậu ấy qua chơi.
Lợi dụng lúc bảo mẫu đi ép nước trái cây, mấy đứa trẻ nghịch ngợm đẩy tôi xuống hồ bơi.
Lúc đó tôi chỉ mới năm tuổi, theo bản năng mà vùng vẫy dưới nước, đó là lần đầu tiên tôi cận kề cái chếc.
Phí Tố vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy cảnh tượng ấy, liền nhảy xuống cứu tôi.
Anh ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng đã biết bơi, và thật sự đã kéo tôi lên được bờ.
Sự việc đó để lại một bóng ma tâm lý rất lớn, từ đó tôi bắt đầu sợ nước.
Còn đối với Phí Tố – người đã cứu mạng mình – tôi nảy sinh sự lệ thuộc.
Tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Phí Tố, ngày ngày đi theo anh ấy.
Anh ấy cũng rất quan tâm tôi, chưa bao giờ coi tôi là gánh nặng Nhiễm Nhiễmng đứa trẻ khác.
Ở khu nhà giàu nơi tôi hoàn toàn lạc lõng, anh ấy là đứa trẻ duy nhất chịu chơi với tôi.
Có sự bảo vệ của Phí Tố, những đứa trẻ khác cũng không dám công khai bắt nạt tôi nữa.
Dưới sự che chở của anh ấy, tôi dần dần lớn lên.
Tôi bước theo anh ấy, từ mẫu giáo cho đến đại học.
Đến đại học, chúng tôi bắt đầu yêu nhau.
Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất đời tôi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cảm thấy mình không có chốn đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-lay-ngay-mai-dai-ty-ty-mac-mac/2741883/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.